Hình Như Phu Nhân Của Ta Đã Có Người Trong Lòng

Chương 3

Tiết Nghi Ninh cúi đầu khẽ đáp:

“Chuyện này... cũng không thể nóng vội được.”

Mọi người thấy dáng vẻ thẹn thùng khó giấu của nàng liền cười rộ lên, trêu ghẹo hai người đang trong thời gian tân hôn, lại gặp “tiểu biệt thắng tân hôn” (*) này thì sợ là sẽ càng thêm ngọt ngào.

(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: Một chút (tiểu) xa cách (biệt) sẽ càng làʍ t̠ìиɦ cảm mặn nồng, hơn cả đêm tân hôn.

Hoàng Thúy Ngọc ngồi một bên, sắc mặt sa sầm, rầu rĩ đưa tay vuốt ve bụng mình.

Nàng ta đang mang thai, hơn nữa trước đó đã sinh được một đứa con trai cho Lạc gia. Thế nhưng chỉ cần có Tiết Nghi Ninh ở đây, ánh mắt mọi người đều hướng về phía nàng, chẳng ai để ý đến người con dâu còn lại này nữa.

Hừ! Không phải chỉ nhờ xuất thân cao quý, dung nhan xinh đẹp thôi sao? Cả ngày làm bộ làm tịch, giả vờ thanh cao!

Đúng lúc này, một bà tử (*) là Triệu mụ mụ vội vàng bước vào bẩm báo:

“Lão phu nhân, tướng quân đã giục ngựa vào thành, hiện đang cùng nội thị tiến cung yết kiến bệ hạ!”

(*) Bà tử: chỉ những nữ hạ nhân lớn tuổi trong phủ, thường là những người hầu lâu năm, quản lý công việc trong nhà.

Lão phu nhân mừng rỡ, vội vàng nói:

“Tốt tốt! Mau ra cửa trước trông chừng, hắn vừa rời cung thì lập tức về báo ngay.”

“Vâng, nô tỳ đi ngay!” Triệu mụ mụ nói xong liền lui ra, lập tức đi ra phía trước nghe ngóng tin tức.

Vốn tưởng rằng Lạc Tấn Vân vào cung yết kiến bệ hạ xong rồi lại quay về phủ thì ít nhất phải mất nửa canh giờ, nào ngờ chưa qua hai khắc, Triệu mụ mụ vừa mới đi đã vội vàng chạy về. Nhìn dáng vẻ bà ta giống như có việc gấp muốn bẩm báo nhưng lại ấp úng không mở miệng được. Bà ta vừa do dự vừa liếc mắt nhìn về phía Tiết Nghi Ninh.

Tiết Nghi Ninh mở miệng:

“Có chuyện gì thì cứ nói đi.”

Đến lúc này Triệu mụ mụ mới cúi đầu, chần chừ một chút rồi nói:

“Trường Sinh quay về trước, mang theo một cô nương chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nói rằng... tướng quân đưa từ bên ngoài về, muốn nạp làm thϊếp. Ngài ấy bảo trong phủ sắp xếp chỗ cho nàng ta nghỉ tạm trước.”

Lời vừa dứt, cả phòng lặng ngắt như tờ.

Tất cả ánh mắt không hẹn mà cùng đồng loạt hướng về phía Tiết Nghi Ninh.

Vừa thành thân ba tháng đã rời nhà, để thê tử mới cưới đợi mòn mỏi ở nhà suốt cả một năm, nay trở về không chỉ về một mình mà còn mang theo một nữ nhân về muốn nạp làm thϊếp.

Chuyện này…Tiết Nghi Ninh sao có thể chịu nổi đây?

Lão phu nhân nghe vậy cũng cảm thấy có chút hoang đường liền hỏi lại Triệu mụ mụ:

“Ngươi có nghe rõ ràng không đấy? Trường Sinh thật sự nói như vậy à?”

Triệu mụ mụ vội đáp:

“Nô tỳ đã hỏi đi hỏi lại mấy lần, quả thật Trường Sinh đã nói như thế. Còn nói đây là lời dặn của tướng quân, nếu phu nhân không đồng ý thì lúc tướng quân trở về sẽ tự mình giải thích.”

Trường Sinh là gã sai vặt tâm phúc bên cạnh Lạc Tấn Vân, hắn làm việc luôn luôn cẩn thận. Nếu hắn đã nói vậy thì chắc chắn là do chính Lạc Tấn Vân căn dặn.

Ngay tức khắc Lão phu nhân chỉ có thể sững sờ, một lúc lâu sau mới nói:

“Ngươi cho nàng ta vào bằng cửa bên. Đưa cả nàng ta và Trường Sinh đến đây, ta muốn nhìn xem thử.”

Triệu mụ mụ vâng lời, lập tức đi gọi người.