Lâu Phong gật đầu, ngồi xuống, rót cho mình một ly sữa rồi chậm rãi ăn. Kể từ sau khi mất bố mẹ, khẩu vị của cậu cũng giảm sút. Trước đây đã cố điều chỉnh một thời gian nhưng vẫn không khá lên bao nhiêu. Vì vậy, cậu chỉ ăn hết một cái bánh bao rồi đặt đũa xuống.
Thấy vậy, Bùi Tiêu thầm nghĩ, bảo sao gầy như thế. Không hiểu sao hình ảnh Lâu Phong cởi trần tối qua lại hiện lên trong đầu anh. Bùi Tiêu ho nhẹ một tiếng, uống nốt ngụm sữa rồi đứng dậy: "Đi thôi."
Buổi sáng trôi qua trong cảnh mua sắm liên tục. May mà hầu hết các món đồ đều được giao tận nhà, nên đến gần trưa, họ mới dừng chân tại một trung tâm điện tử.
Thời đại này, trò chơi "Hoang Dã" đang cực kỳ thịnh hành. Dọc đường đi qua vài cửa hàng, có đến một nửa là mang chủ đề game này. Lâu Phong nhìn đến hoa cả mắt.
Ngay lúc này, cậu bị thu hút bởi một buồng trò chơi bắn súng trúng thưởng.
Luật chơi rất đơn giản: nếu đạt được năm mạng liên tiếp, có thể nhận được giải nhất miễn phí. Lâu Phong liếc qua bảng giải thưởng, phần thưởng là một bộ mũ thực tế ảo toàn diện. Nhưng cậu chẳng hứng thú mấy.
Điều cậu thực sự muốn chính là giải đặc biệt, bảy mạng liên tiếp, phần thưởng là mô hình súng bắn tỉa MK-80 phiên bản "Vua bắn tỉa"!
Sau khi đọc phần mô tả về khẩu súng này, Lâu Phong lại càng thích hơn. Cậu có một niềm đam mê đặc biệt với súng bắn tỉa, có thể nói là fan cuồng của dòng súng này.
Khẩu MK-80 trước mặt có màu đen tuyền, thân súng tỏa ra khí chất lạnh lùng, không giống những món vũ khí công nghệ cao băng lãnh của thời đại này mà lại mang nét cổ điển độc đáo.
Muốn quá đi mất!
Nếu có thể giành được nó, cậu nhất định sẽ tặng cho Bùi Tiêu.
Hôm nay anh đã đưa cậu đi mua nhiều đồ như vậy, lại còn đối xử tốt với cậu nữa…
Lâu Phong chần chừ, đứng nhìn mô hình rất lâu. Nhưng giờ trong túi cậu chẳng có xu nào, có lẽ đợi đến khi lĩnh lương rồi quay lại vậy…
Bùi Tiêu vừa từ nhà vệ sinh quay lại đã thấy Lâu Phong đứng nhìn mô hình rất lâu. Anh tiến đến, đứng ngang hàng với cậu, ánh mắt thoáng lướt qua mô hình trong tủ kính, chậm rãi hỏi: "Muốn cái này à?"
Lâu Phong do dự một lát rồi khẽ gật đầu.
"Đi."
Bùi Tiêu bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu, kéo thẳng vào cửa hàng. Sau khi chào hỏi ông chủ, anh dẫn Lâu Phong đến trước hai buồng trò chơi, mở nắp buồng bên phải và ra lệnh: "Cậu vào đây, tôi vào cái bên cạnh. Vào game rồi cứ đứng yên, đợi tôi kết bạn với cậu."
Lâu Phong làm theo, vừa nằm xuống, cửa buồng liền đóng lại. Trong khoảnh khắc bóng tối bao trùm, đến khi mở mắt lần nữa, cảnh vật trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Cậu đứng giữa một bãi tập bắn rộng lớn, phong cảnh hoang vu, cảm giác giống như một tựa game nhập vai toàn cảnh mà cậu từng chơi, nhưng chân thực hơn rất nhiều. Thậm chí, cậu có thể cảm nhận được từng cơn gió nhẹ lướt qua mặt, khiến cỏ dại khẽ lay động dưới chân.
Ngay lúc đó, một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Bùi Tiêu bước đến với dáng đi trầm ổn. Mái tóc ngắn đen nhánh, một vài lọn hơi xoăn nơi đuôi tóc theo từng bước chân mà khẽ lay động.
Anh bấm gì đó, lập tức một bệ nâng từ dưới mặt đất trồi lên, trên đó bày đủ các loại súng bắn tỉa với nhiều kiểu dáng khác nhau, tất cả đều ở trạng thái chưa lắp ráp.
Chỉ trong chưa đầy một phút, Bùi Tiêu đã nhanh chóng lắp ráp hoàn chỉnh một khẩu súng bắn tỉa gọn nhẹ, sau đó đưa cho Lâu Phong: "Khẩu này nhỏ, nhẹ, tầm bắn gần, độ chính xác cao, rất phù hợp với người mới. Muốn thử không?"
Lâu Phong mím môi, cúi đầu nhìn khẩu súng trên tay anh. Mấy thứ này, cậu đã chơi từ khi mới vài tuổi. Anh lại coi cậu như con nít nữa rồi.