Lâu Phong bị nhìn đến mức da đầu tê dại. Đúng lúc cậu đang lúng túng không biết làm sao thì Bùi Tiêu cúi đầu, trực tiếp cắn lấy con tôm trong tay cậu.
Sau đó, ánh mắt sâu thẳm của anh lướt qua đám người xung quanh. Mọi người lập tức giả vờ bận rộn, tiếp tục nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thỉnh thoảng vẫn len lén liếc về phía họ.
Lâu Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đút cho Bùi Tiêu ăn.
Lâu - thẳng nam - Phong thầm nghĩ: Mấy người ở thời đại này đúng là kỳ quái.
Cậu dồn hết cả cá, tôm, gà, rau, khoai tây còn lại trong đĩa vào miệng Bùi Tiêu. Đến khi đĩa sạch bong, không còn chút thức ăn nào, cậu mới dừng lại.
Cuối cùng, trên đường về, Bùi Tiêu đã ăn đến no căng bụng. Nhưng Lâu Phong lại không hề hay biết. Lúc này, cậu đã về đến ký túc xá mới, trải qua đêm thứ hai tại thế giới này.
Một đêm yên bình, không mộng mị.
Sáng hôm sau, Lâu Phong dậy sớm, rửa mặt rồi xuống lầu. Cậu sắp xếp lại phòng khách vốn không quá bừa bộn, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả đội.
Từ khi gia nhập chiến đội, cậu đã bắt đầu sống tự lập. Trước đây, dù đội cũng có trợ lý đời sống, nhưng cậu vẫn thường tự tay nấu nướng. Mọi người trong đội rất thích đồ ăn do cậu làm.
Không biết ở đây mọi người thích ăn gì, cậu mở tủ lạnh ra xem. Bên trong chỉ có một ít thịt đông lạnh, có vẻ đã rất lâu rồi không ai đi mua đồ.
May mà trong tủ bếp còn nhiều bột mì, men nở và tinh bột ngô. Lâu Phong lấy thịt đông ra, ngâm vào nước cho rã đông, rồi bắt đầu nhào bột.
Sau khi thịt rã đông, cậu băm nhỏ, trộn thêm chút gia vị cho đậm đà, rồi tỉ mỉ gói từng chiếc bánh bao nhỏ. Chẳng mấy chốc, một đĩa bánh bao trắng mập mạp đã hoàn thành. Cậu liếc nhìn đồng hồ, đặt bánh bao vào nồi hấp rồi bắt đầu pha cà phê.
Loay hoay trong bếp một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng tìm thấy một lốc sữa còn hạn sử dụng ở một góc khuất. Cậu lấy ra, hâm nóng lên.
"Oaaa! Thơm quá! Thơm muốn xỉu!"
Tô Ương với mái tóc rối bù như ổ gà, mắt còn lờ đờ ngái ngủ, chạy thẳng đến cửa bếp, hít sâu một hơi.
Bị hương thơm hấp dẫn đến đây, mắt cậu ta lập tức sáng lên: "Mùi cà phê! Không, không, là mùi thịt! Trời ơi, thơm quá! Ăn được chưa?"
Nhìn Tô Ương thèm thuồng nhìn chằm chằm vào nồi hấp, Lâu Phong bật cười: "Sắp xong rồi. Hay là cậu đi rửa mặt trước đi?"
"Oaaa! Cậu giỏi quá! Cuối cùng cũng không phải ăn đồ ăn ngoài nữa!"
Tô Ương phấn khích, lao tới ôm chầm lấy Lâu Phong. Nhìn thấy cái miệng cậu ta sắp áp lên má mình, Lâu Phong lập tức đẩy mạnh cậu ta ra.
"Khụ, đi đi, phần cậu chắc chắn có mà."
Cậu xoa xoa cánh tay, phủi đi đám da gà vừa nổi lên. Mấy người ở thời đại này sao mà nhiệt tình quá vậy trời!