Cậu cầm bát cháo lên, giọng khẽ khàng: “Cảm ơn.”
Người kia nhướng mày, hờ hững đáp lại: “Tôi không phải đang quan tâm cậu đâu.”
Lâu Phong ngước lên, ánh mắt hơi sững lại.
Người đàn ông gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nhếch mép cười: “Chuyện cậu “ăn vạ” tôi tối qua tôi vẫn chưa tính sổ đâu.”
Lâu Phong: “…?”
Cái gì? Cậu ăn vạ?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, người đàn ông, người mà cậu vẫn chưa biết tên đưa tay vuốt mái tóc có chút rối bù do thức đêm chơi game ra sau.
“Vết thương là do cậu tự gây ra, tiền viện phí là tôi bỏ ra.” Anh chậm rãi nói tiếp: “Mới vừa nãy, tôi còn ký giấy phẫu thuật cấy ghép mắt nhân tạo cho cậu.”
Lâu Phong: “…”
“Viện phí thì tôi không bắt cậu trả, coi như làm việc tốt. Nhưng tiền cấy ghép mắt… cậu tự nghĩ cách đi.” Người kia nhàn nhạt nói: “Tôi với cậu chẳng thân thích gì, tôi không có nghĩa vụ phải chi tiền phẫu thuật cho cậu.”
Lâu Phong: “…”
Khoan đã, tình huống gì đây? Không lẽ cậu đã nợ tiền phẫu thuật ngay sau khi xuyên không sao?!
Lâu Phong cúi thấp đầu, siết chặt tay. Cậu hiểu rõ mình và người đàn ông này chẳng có quan hệ gì, cũng không thể mặt dày bắt người ta trả tiền phẫu thuật cho mình được.
Nhưng… cậu là một người vừa xuyên không đến đây.
Không tiền. Không người thân. Không danh tính.
Cậu căn bản không tồn tại trong thế giới này.
Cậu hít một hơi thật sâu, khẽ nói: “Không cần đâu, tôi sẽ không làm phẫu thuật. Còn tiền viện phí, tôi sẽ cố gắng trả lại cho anh… Cảm ơn anh rất nhiều.”
Người đối diện cũng chính là Bùi Tiêu trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng: “Gọi người nhà cậu đến đi. Nếu bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất thì sau này hối hận cũng muộn rồi.”
“…Tôi không có người nhà.”
“…”
“Vậy bạn bè hay họ hàng thì sao?”
“Cũng… không có.”
“…”
Không khí bỗng nhiên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Bùi Tiêu bóp trán, hít sâu một hơi: “Thế cậu có bao nhiêu tiền? Bệnh viện cũng không quá khắt khe, có thể cho cậu trả góp.”
Lâu Phong cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Tôi… không có tiền.”
“…”
Bầu không khí lập tức chìm vào sự im lặng tuyệt đối.
Lâu Phong cảm thấy hơi chột dạ, nhưng cậu cũng chẳng còn cách nào khác, cậu thực sự trắng tay.
Không khí trầm mặc kéo dài một lúc lâu, cuối cùng Bùi Tiêu là người phá vỡ sự im lặng. Anh đẩy cái thìa về phía Lâu Phong, thở dài: “Ăn cơm trước đã.”
Lâu Phong nhận lấy thìa, ánh mắt đầy biết ơn.
Bùi Tiêu nhìn cậu, trong lòng bỗng nhớ lại cảnh tượng lúc sáng. Nghĩ kỹ lại, mọi chuyện thật sự có vẻ hơi hoang đường.