Tôi Dùng Hệ Thống Siêu Sao Để Luyện Tập Trượt Băng Nghệ Thuật

Chương 13

Lê Nam chạm tay lên mũi, quyết định tiếp tục kiểm tra các bảng khác trong hệ thống. Sau khi xem qua 【Giao diện cá nhân】, trong các bảng còn lại, cậu cảm thấy hứng thú nhất với 【Cửa hàng】.

Hệ thống trông như đến từ nền văn minh ngoài hành tinh này, không biết liệu trong cửa hàng có bán mấy thứ như tàu vũ trụ hay các sản phẩm công nghệ cao khác không?

Nếu thật sự có những thứ đó, Lê Nam cảm thấy bản thân có lẽ sẽ cân nhắc việc trở thành một ngôi sao. Nhưng trước đó, cậu chắc chắn sẽ báo cáo mọi thứ với nhà nước, còn cách sử dụng các công nghệ tiên tiến kia, cứ để chính phủ quyết định là tốt nhất.

Cậu nên lựa chọn thế nào đây? Ngay khoảnh khắc bấm vào 【Cửa hàng】, Lê Nam cũng không đoán được.

Nhưng khi các món hàng trong cửa hàng hiện ra trước mắt, đồng tử cậu co lại, tim đập thình thịch.

Trước mắt là hai hàng, mỗi hàng có mười ô sản phẩm, nhưng chỉ có hai ô đầu tiên được mở khóa, tám ô còn lại đều hiển thị "Chưa biết".

Thứ thực sự khiến Lê Nam chấn động chính là hai món hàng duy nhất đó:

[Thuốc phục hồi thể lực nhanh] Giá: 100/chai (Số lượng: 10)

[Buff miễn nhiễm thương tổn 50%] Giá: 100,000/ngày (Số lượng: 1)

Đây là cái gì?!

Tim Lê Nam đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, trong đầu cậu vụt qua một ý nghĩ mơ hồ, tuy chưa rõ ràng nhưng đã khiến cậu vô cùng kích động.

【Cửa hàng hệ thống sẽ làm mới mỗi tuần một lần, tần suất xuất hiện của các món hàng không cố định. Trong một số trường hợp, các sản phẩm có thể liên quan trực tiếp đến những gì ký chủ mong muốn nhất.】

Lê Nam: ?!

Nếu trước đó cậu chỉ cảm thấy như có một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, thì bây giờ, cái bánh này vừa to vừa thơm!

Cậu nuốt nước bọt một cách không kiềm chế nổi, một tay áp lên l*иg ngực đang đập loạn nhịp, cố gắng giữ mình bình tĩnh: "Những món này… thực sự có tác dụng sao? Tôi có thể lấy ra cho người khác dùng không? Còn nữa…’

Có quá nhiều điều muốn hỏi, nhất thời Lê Nam không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng sự thay đổi trong giọng điệu của cậu đã đủ để hệ thống nhận ra sự khác biệt mà không cần phân tích dữ liệu.

【Sản phẩm của cửa hàng hệ thống chỉ giới hạn cho một mình ký chủ sử dụng.】

Chưa kịp để Lê Nam thất vọng, hệ thống lại bổ sung thêm một câu: 【Nhưng nếu ký chủ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, khi cấp độ cửa hàng được nâng lên, biết đâu có thể làm mới ra đạo cụ [Thẻ chuyển nhượng sản phẩm], cho phép ký chủ chuyển nhượng vật phẩm hệ thống cho người khác sử dụng.】

Lê Nam: !!!

‘Nói vậy… ngay cả bệnh ung thư của mẹ tôi cũng có thể…’

【Nếu ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, mọi thứ đều có thể xảy ra.】

Lê Nam nhắm mắt lại.

Thật ra, ngay khoảnh khắc nhìn thấy những món hàng đó, trong đầu cậu đã hiện lên vô số ý nghĩ. Không chỉ có căn bệnh ung thư của Lê Văn Thanh, mà còn là chính bản thân cậu…

Nếu như trước khi trọng sinh, cậu sở hữu những đạo cụ thần kỳ này, liệu chấn thương chân, chứng thoái hóa cột sống, những căn bệnh dai dẳng từng hành hạ cậu và buộc cậu phải giải nghệ, có thể được chữa khỏi hoàn toàn mà không để lại di chứng?

Thậm chí, trong quá trình tập luyện, cậu có thể dốc hết sức mình, không cần lo lắng hậu quả khi nhảy lên, trượt băng…

Nếu có thể làm được điều đó, có lẽ cậu thực sự sẽ có cơ hội đứng trên bục trao giải cao nhất.

Chưa bao giờ tim Lê Nam đập mãnh liệt đến vậy.

Vì gia đình, vì ước mơ, vì khoảnh khắc huy hoàng màu vàng kim lóe lên trong giấc mơ của cậu.

---

Trên đường về nhà, Thẩm Húc Đông nhận được thông báo từ giáo viên rằng Lê Nam bị say nắng, liền lập tức quay lại.

Nhưng chú vẫn giữ thái độ nghi ngờ chuyện Lê Nam thực sự bị say nắng.

Dù sao thì chú vừa mới đưa cậu bé đến Cung Thiếu Niên không lâu, chẳng lẽ mới đó mà đã say nắng rồi?

Từ nhỏ đến lớn, sức khỏe của Lê Nam luôn rất tốt. Khi mới sinh, cậu bé được bà ngoại nuôi dưỡng, còn bị vỗ béo một thời gian. Sau này, nhờ Thẩm Húc Đông ngăn cản việc cho cháu ăn uống vô độ, cậu mới dần trở lại vóc dáng bình thường.

Về sau, khi cậu lớn nhanh như thổi, nhìn qua có vẻ hơi gầy, nhưng rất ít khi bị bệnh.

Sao vừa vào Cung Thiếu Niên đã bị say nắng?

Nghĩ đến việc Lê Nam vừa bảo không muốn đi học, Thẩm Húc Đông có đủ lý do để nghi ngờ cậu đang giả bệnh để trốn học.

Nhưng chú và Lê Văn Thanh luôn nghiêm túc trong việc giáo dục con cái, từ trước đến nay Lê Nam chưa bao giờ nói dối để trốn học. Vì tin tưởng con trai, Thẩm Húc Đông quyết định đến tận nơi xem tình hình thế nào.

Tại Cung Thiếu Niên, chú gặp giáo viên đang chờ mình, rồi theo cô đến phòng y tế.

Vừa bước vào, chú liền thấy con trai mình mặt đỏ bừng, trán đầy mồ hôi. Trong căn phòng y tế có điều hòa mà nhìn cậu bé như vậy, quả thực không bình thường chút nào.

Thẩm Húc Đông giật mình, vội bước tới sờ trán Lê Nam: "Tiểu Nam? Có phải con sốt không? Cảm thấy khó chịu ở đâu?"

Lê Nam vừa thoát ra khỏi cơn kích động, liền thấy vẻ mặt lo lắng của bố mình.

Tấm bảng điều khiển bán trong suốt trước mắt có hơi vướng víu, cậu bèn gọi mấy tiếng trong lòng, yêu cầu hệ thống tắt bảng đi.

"Ba, con không sao." Lê Nam có chút ngượng ngùng. Thực ra cậu không hề bị say nắng, chỉ là lúc đó không có tâm trạng học nên thuận miệng hùa theo lời của cô Lâm mà thôi. "Con nghỉ một chút, giờ đỡ hơn nhiều rồi."

Thẩm Húc Đông nhíu mày, quan sát con trai từ đầu đến chân. Thấy cậu không có biểu hiện gì bất thường, chú mới tạm thời yên tâm đôi chút.

Mặc dù say nắng không phải bệnh nặng, nhưng chịu khổ thì cũng chẳng ít.

Không chỉ đứa trẻ phải chịu khổ, mà người lớn trong nhà chắc cũng phải lo lắng mấy ngày liền.

Không sao là tốt rồi.

“Ba.” Lê Nam kéo kéo vạt áo Thẩm Húc Đông, đôi mắt long lanh nhìn ông, “Con thực sự không muốn học guitar nữa, ba giúp con chuyển sang lớp múa ba lê đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Môn trượt băng nghệ thuật còn được mệnh danh là ba lê trên băng, học múa ba lê có thể hỗ trợ rất nhiều cho việc luyện tập trượt băng nghệ thuật.

Tất nhiên, phong cách biểu diễn trượt băng hiện nay cũng rất đa dạng, có thể kết hợp nhiều thể loại vũ đạo khác nhau, không còn giới hạn ở mỗi ba lê nữa.