Đến Chết Không Phai

Chương 11

“Sau khi cha mẹ mất, thằng bé ấy sống với cậu ruột. Cậu của nó là phó đội trưởng đội bảo an của chú hai con. Tháng trước, khi ở Nam Đảo, chú hai con gặp chuyện, chính cậu của nó đã đỡ đạn thay.” Bùi lão tướng quân nói: “Theo quy củ nhà họ Bùi, chúng ta phải chăm sóc tốt cho người nhà của những người đã hy sinh. Chỉ là đứa trẻ này không giống cậu ruột của nó, tính cách rất thật thà. Chú hai con cũng muốn giữ nó bên cạnh để dạy dỗ nhưng nó thậm chí còn chưa biết dùng súng. Ở bên chú hai con quá nguy hiểm. Vậy nên, ta nghĩ cứ để nó theo con đi.”

“Con đâu thể tranh người với chú hai được?” Bùi Tương Thần từ chối khéo léo, tỏ vẻ không hứng thú.

“Tranh người cái gì mà tranh người?” Bùi lão tướng quân hừ nhẹ: “Chú hai con không thiếu một tên chạy việc. Nhưng con thì khác, con cũng đã trưởng thành, đã đến lúc bắt đầu bồi dưỡng một trợ thủ rồi.”

Bùi Tương Thần tựa vào mép bàn xoay xoay cây bút trên tay, vẫn chưa mấy vui vẻ với quyết định này.

Thấy vậy, Bùi lão tướng quân thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “A Thần, đây là một nhiệm vụ quan trọng đối với con, và chỉ có con mới có thể hoàn thành nó. Một trợ thủ vừa giỏi giang vừa trung thành sẽ theo con cả đời, trở thành cánh tay đắc lực mà con không thể thiếu. Trong tương lai, con sẽ thay đổi đối tác, đổi bạn bè, đổi phụ nữ, thậm chí có thể xa cách với con cái. Nhưng người trợ thủ của con sẽ là kẻ đáng tin cậy nhất, luôn ở bên con không rời.”

Bùi Tương Thần khẽ dừng động tác.

Quản gia hiện tại của nhà họ Bùi tên là Tống Dương, chính là tâm phúc theo Bùi lão tướng quân từ nhỏ đến lớn.

Dù danh nghĩa là quản gia, nhưng trên thực tế, ông ta giống như sự kết hợp giữa thư ký trưởng và trợ lý riêng, nắm trong tay toàn bộ công việc lớn nhỏ của chủ nhân, đảm bảo mọi thứ vận hành trơn tru. Trong gia tộc, ông ta có địa vị rất cao.

“Thằng nhóc đó... họ Văn gì ấy nhỉ? Có thực sự giỏi đến thế không?”

“Văn Thư Ngọc.” Bùi lão tướng quân đáp: “Ông nội đã xem xét kỹ rồi, đứa trẻ này rất đáng tin cậy. Lý lịch trong sạch, thông minh, làm việc cũng tốt, tính cách lại điềm đạm. Tất nhiên, con và nó còn phải trải qua quá trình rèn giũa. Không phải nó thì cũng sẽ là một người khác. Dù sao đi nữa, con cũng phải bắt đầu tập nuôi một con chó trung thành nhất cho mình.”

Bùi Tương Thần bất giác nhớ đến một truyền thuyết. Tương truyền rằng trong những bộ tộc có truyền thống săn bắn thời xưa, dấu mốc trưởng thành của một cậu bé là khi nó có thể vào rừng gϊếŧ một con dã thú hung dữ và đeo chiếc răng nanh của nó trước ngực.

Ở Suman, con cháu các gia tộc quân chính thế gia khi đến độ tuổi nhất định đều phải học cách sử dụng vũ khí để tự vệ, đồng thời cũng bắt đầu so đo về những kẻ theo hầu bên mình.

Khi có được một trợ thủ giỏi giang và trung thành nhất, có thể thay mặt mình quản lý những kẻ dưới trướng, đó cũng là lúc ta thực sự trưởng thành.

Bước ra khỏi thư phòng, Bùi Tương Thần nhìn thấy chàng trai trẻ đang đứng nép bên hành lang.

Văn Thư Ngọc không phải kiểu người sở hữu vẻ ngoài nổi bật. Ở tuổi mười chín, anh dường như chỉ cao lên mà không có mấy da thịt, mái tóc mềm rủ xuống trán cùng đôi mắt hơi cụp khiến cả người trông ngoan ngoãn như một chú thỏ. Anh đứng đó, khoác trên mình bộ quần áo đã sờn màu, hai tay buông thõng đầy lúng túng, hoàn toàn không giống kiểu người khéo léo và biết ăn nói mà Bùi Tương Thần thường gặp.

Nhưng ít nhất là… không gây khó chịu.

Bùi Tương Thần khẽ nhíu mày, không nói gì, chỉ thản nhiên bước ra ngoài.

Văn Thư Ngọc sững lại một giây, sau đó nhanh chóng phản ứng rồi vội vã đuổi theo, đồng thời rất kịp thời nhặt lên một chiếc ô.

Ngay khoảnh khắc Bùi Tương Thần bước khỏi mái hiên, chiếc ô đã được bung ra che chắn trên đầu hắn, ngăn lại những giọt mưa đang lất phất rơi.

Ừm, phản ứng cũng nhanh đấy.

Bước chân Bùi Tương Thần chậm lại, đi dọc theo con đường lát đá trong khu vườn về hướng về phía tòa nhà nơi mình ở.

“Nghe ông nội nói anh cũng học ở Học viện Hải Lục Thủ Đô, hơn tôi một khóa?”

“Vâng.” Giọng Văn Thư Ngọc trầm thấp nhưng trong trẻo: “Tôi học kinh tế, trường tôi nằm ngay cạnh Học viện Quân sự mà ngài sắp nhập học.”

“Ngành Quản trị Nhân sự à?” Bùi Tương Thần liếc mắt đánh giá: “Đúng là như thể được chọn sẵn cho tôi vậy.”

Văn Thư Ngọc bước theo sau Bùi Tương Thần, luôn duy trì khoảng cách vừa phải, ánh mắt cũng chỉ tập trung vào từng viên đá dưới chân Bùi Tương Thần, cẩn thận giúp hắn nhìn đường.

“Khi điền đơn nguyện vọng, cậu của tôi bảo ngành này dễ kiếm việc.”

Bùi Tương Thần khẽ bật cười: “Cũng đúng.”