Văn Thư Ngọc được cử đến bên cạnh Bùi Tương Thần vào khoảng hơn nửa tháng trước.
Khi đó, Bùi Tương Thần vừa bị bạn gái - một cô nàng lai Pháp gốc Suman thời trung học đá thẳng thừng. Lý do là cô ấy không thể chịu nổi việc xung quanh hắn lúc nào cũng có kẻ trước người sau, đồng thời cảm thấy Bùi Tương Thần quá thiếu sự quan tâm và săn sóc.
“Jason, em biết anh không phải loại đàn ông lăng nhăng. Nhưng những gì em cần không chỉ là sự chung thủy mà còn là sự quan tâm và thấu hiểu. Em muốn anh luôn chú ý đến em, chăm sóc cảm xúc của em, cho em một chỗ dựa tinh thần.”
Cô là một tiểu thư xuất thân từ gia đình nghệ thuật, từ nhỏ đã học cổ điển, mọi cử chỉ đều tao nhã và tinh tế. Kể cả khi đang than phiền, cô vẫn giữ dáng vẻ uyển chuyển, chiếc cổ thon dài tựa như một con thiên nga kiêu hãnh.
Có thể hẹn hò với một cô gái có khí chất như vậy, đối với đám con trai mà nói, dù là một cậu ấm con nhà quan chính hiệu như Bùi Tương Thần cũng là chuyện rất có thể diện.
Thế nên, Bùi Tương Thần không vội lật mặt theo bản năng mà nghiêm túc suy nghĩ về lời trách móc của đối phương, sau đó phản bác:
“Nhưng tại sao em lại cần người khác lúc nào cũng phải quan tâm, chăm sóc em, cho em một chỗ dựa tinh thần? Em không thể tự lập sao? Em đã mười tám tuổi rồi.”
Chỉ một câu này đã khiến Elena giận dữ xách vali bay thẳng sang Paris, đồng thời, biến Bùi Tương Thần thành “tình cũ”.
“Thế mà cô ấy không cho cậu ăn tát à?” Liên Nghị cười đến chảy nước mắt khi nghe chuyện: “Dù sao thì Elena cũng hơi tự luyến thật, nhưng câu này của cậu đúng là chọc người phát điên. Cậu chỉ cần nói vài câu ngọt ngào, dù có là qua loa lấy lệ thì hai người cũng đâu đến nỗi chia tay.”
Từ khi học mẫu giáo, xung quanh Bùi Tương Thần chưa bao giờ thiếu những cô gái chủ động tiếp cận. Elena chẳng biết đã là bạn gái thứ mấy của hắn nhưng chắc chắn là người có danh tiếng nhất, cũng là đối tượng khiến đám con trai khác ghen tị nhất.
Vậy nên, Bùi Tương Thần quyết định mua một chiếc vòng cổ kim cương, sau đó bay sang Paris dỗ dành Elena quay về.
Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc, Bùi Tương Thần còn được Học viện Hải Lục thủ đô tuyển thẳng từ nửa năm trước. Dù với thân phận con cháu dòng chính được gia tộc đặc biệt coi trọng, hắn vẫn phải tiếp tục các khóa học với gia sư riêng, nhưng hiện giờ vừa đúng lúc có một kỳ nghỉ ngắn.
Thế nhưng, ông nội của Bùi Tương Thần, Bùi Hạo, đã dứt khoát từ chối yêu cầu của cháu trai.
“Ta vừa xem qua báo cáo của Cục An ninh Quốc gia, gần đây hoạt động của ‘Lai Á Nhân’ lại gia tăng.”
Là người đứng đầu một gia tộc khổng lồ, cũng là một quân nhân dạn dày chiến công, Bùi lão tướng quân luôn nói chuyện với âm lượng trầm ổn, không cần cao giọng nhưng vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Hội đồng lập pháp sắp nhóm họp, dự luật số 7 chắc chắn không được thông qua. Vì vậy, có khả năng tình hình từ giờ đến cuối năm sẽ rất bất ổn. Ta muốn con ở yên trong thủ đô, ra ngoài lúc nào cũng phải mang theo đội bảo vệ.”
Dù quốc gia này đã lập quốc hàng chục năm nhưng chiến hỏa vẫn chưa bao giờ thực sự lụi tắt.
Ngoài cuộc đấu đá chính trị căng thẳng giữa hai đảng phái lớn, còn có một tổ chức cực đoan mang tên “Lai Á Nhân” hoạt động vô cùng mạnh mẽ.
Được thế lực nước ngoài hậu thuẫn, “Lai Á Nhân” từng hoành hành ngang ngược, tiến hành khủng bố dân thường, ám sát quan chức cấp cao cùng người thân của họ, cướp ngân hàng và các trung tâm nghiên cứu công nghệ cao.
Mười hai năm trước, chúng đã đột nhập vào một phòng thí nghiệm hạt nhân tại Đại học Công nghệ Quốc phòng Suman. Khi không cướp được nguyên liệu hạt nhân, chúng đã nổ súng gϊếŧ chết một vị giáo sư cùng ba sinh viên của ông.
Vị giáo sư ấy chính là Bùi Gia Khải, cha của Bùi Tương Thần.
Thế nên, khi ông nội đưa ra lý do này, Bùi Tương Thần chỉ đành nuốt lại những lời chưa kịp nói.
Hắn cũng như bao thiếu niên khác, cũng mang trong mình sự nổi loạn và tinh thần hành động mạnh mẽ. Nhưng riêng về vấn đề này, hắn luôn tuyệt đối nghe theo ông nội.
Có lẽ để bù đắp, Bùi lão tướng quân đã đưa chàng trai tên Văn Thư Ngọc cho cháu nội.