Tin Vui, Trưởng Lão Trốn Rồi

Chương 5.1: Biết thế ngày xưa không trốn học

Khi một tiếng gào thét chói tai bao phủ lấy bản thân, Niệm Thù đã cho rằng mình rốt cuộc phải chết rồi, cảm giác lạnh giá và đau đớn cộng với nỗi đói bụng đã khiến nó không thể chịu được, một kẻ vô dụng như nó sống tiếp như vậy chẳng bằng chết đi. Chết là hết.

Khi nó cho rằng mình cuối cùng cũng được giải thoát, có thể đoàn tụ với cha mẹ, nó lại tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra nhìn thế gian bốn bề đều là hắc ám này.

Có điều lần này, nơi mà nó tỉnh lại dường như không phải trên con phố lạnh buốt, dơ bẩn mà náo nhiệt kia. Bốn phía tĩnh lặng, bên dưới là giường đệm êm mềm, trên người còn đang đắp chăn bông ấm áp, ngay cả trong không khí cũng không còn lẩn quất mùi bụi đất, mà là một hương thơm dễ chịu thoang thoảng.

“Ngồi dậy nhanh như vậy, ngươi không chóng mặt à?”

Tiết Vọng Liễu lắc lắc tay mình, nhìn đứa ăn mày mù ngồi trên giường đang quay đầu nhìn về phía mình, quyết định đánh đòn phủ đầu.

“Đêm qua ta nghe thấy bên ngoài ồn ào một trận mới đi ra ngoài kiểm tra, nghe nói kẻ gian hại người trong thành mấy tháng qua lại xuất hiện. Vừa khéo gặp ngươi ngã cách đó không xa, người còn sốt cao bèn đưa ngươi về.”

Nghe xong vị lang quân này nói đến kẻ gian hại người, Niệm Thù lập tức phản bác:

“Đấy không phải là người.”

Tiết Vọng Liễu sửng sốt, nghĩ thầm thằng nhóc ngươi mắt mù mà tim không mù, cảm giác chuẩn đấy.

“Ý của ta là kẻ gian kia không phải người bình thường, ta cũng không nhớ rõ lắm.”

Niệm Thù vội vàng giải thích, rồi lại nhớ tới các bà các cô trên đường có nói, kẻ gian kia chỉ gϊếŧ du côn đầu đường xó chợ, chẳng hiểu vì sao lại muốn hại một kẻ ăn mày như mình thì vội vã nói tiếp:

“Ta không phải người xấu, ta cũng không biết vì sao nó muốn làm ta bị thương, ta chưa từng làm chuyện gì xấu…”

“Suỵt!!!!”

Tiết Vọng Liễu đưa tay vỗ vai tên ăn mày mù:

“Ta biết rõ ngươi không phải người xấu, cơ thể ngươi còn yếu, chớ kích động.”

“Thế nhưng…”

Tiết Vọng Liễu ngắt lời nó:

“Ôi chao, trời cũng sắp sáng rồi, kẻ gian kia cho tới giờ chỉ hành động trong đêm tối thôi, ban ngày ắt hẳn sẽ không xuất hiện đâu.”

Hơn nữa kể cả nó đến vào ban ngày, chạy đến chỗ này của mình còn không bị xé nát mới là lạ ấy. Tám trăm năm khổ tu không có internet, công lực kia đều là hàng thật giá thật tích lũy mà ra.

Niệm Thù được hắn vỗ vai an ủi, dần dần bình tĩnh lại, trầm mặc một hồi nhìn về phía Tiết Vọng Liễu, nhẹ giọng hỏi:

“Thiện chủ, ngài là vị thiện chủ buổi sáng cho ta tiền, sau lại cho ta bánh nướng đó phải không ạ?”

Tiết Vọng Liễu nhìn đôi mắt không có tiêu cự kia của nó, nhịn không được đưa tay ra quơ quơ trước mặt nó, hỏi với giọng nghi ngờ:

“Ngươi giả mù ăn xin à?”

Không thể nào nha sir, chuyện lừa gạt để ăn xin ở nơi này cũng có luôn hả?

“Không phải.”

Đứa ăn mày mù cười một tiếng, sờ tai mình nói:

“Mắt ta không tốt, nhưng tai thính cực kì, ta nghe giọng thiện chủ hai lần là nhớ ngay.”

Tiết Vọng Liễu gật đầu một cái, thầm cảm thán trong lòng một câu “Giỏi”, nhớ tới kinh mạch toàn thân nó có bảy chỗ không thông, miệng cũng không nhịn được mà nói:

“Vậy ngươi có định làm một nghệ sĩ kéo nhị không?”

Niệm Thù sửng sốt:

“Cái gì ạ?”

“Không có gì… Đúng rồi, ngươi có tên không?”

Tiết Vọng Liễu dứt khoát chuyển chủ đề.

Chiếu theo nội dung cốt truyện thông thường, thằng nhóc này chắc chắn không tên, tiếp đó mình sẽ đặt cho nó một cái, thuận lợi trở thành nhân vật đặc thù số một vừa là thầy vừa là cha trong lòng nó.

Trong đầu, Tiết Vọng Liễu đang lật từ điển Khang Hi điên cuồng, chuẩn bị đặt cho nó một cái tên hay, không ngờ đứa ăn mày mù lại đáp:

“Ta tên Niệm Thù.”

Tiết Vọng Liễu:

“Niệm Thư à, hay lắm, đọc sách mới có thể tiến bộ.”(1)

“Là Niệm trong tâm tâm niệm niệm, Thù trong đặc thù ạ.”

Niệm Thù nói.

“A, thì ra là chữ Thù đó à, a ha ha.”

Tiết Vọng Liễu cười gượng hai tiếng, nghĩ thầm sao cứ cảm thấy mình hết sức không có văn hóa thế này… Hắn nói:

“Nghe có vẻ ngươi từng đọc sách?”

Niệm Thù lắc đầu:

“Chưa từng ạ. Ta mắt mù không thể vào học đường đọc sách, chỉ có điều lúc trước mẫu thân khi còn tại thế có dạy ta một ít.”

Nghe thấy thiện chủ lại đáp một tiếng, nó lại hỏi:

“Không biết thiện chủ có thể báo cho ta biết tục danh của ngài không ạ?”

Tiết Vọng Liễu suy nghĩ một lát rồi chỉ đáp:

“Ta họ Tiết.”

“Tiết lang quân… Tiết đại ca, ta có thể xưng hô với thiện chủ như vậy được không?”

Niệm Thù thử hỏi rất cẩn thận.

Tiết Vọng Liễu cho tới bây giờ đều bị người ta gọi là tiên tử, tiên cô, dì, tỷ tỷ, bà bà, tám trăm năm mới được người ta gọi là đại ca lần đầu, điều này làm toàn thân hắn khoan khoái dễ chịu, thi triển hết bản sắc nam tử hán.

Một tiếng đại ca này, hắn đã đợi rất nhiều năm. Hắn vốn chính là nam tử, không phải nữ tử yêu kiều, thằng nhóc này được lắm, mặc dù nó là đứa mù, nhưng lại rất tinh tường.

“Đương nhiên có thể.”

Tiết Vọng Liễu đồng ý ngay, chỉ ước gì Niệm Thù gọi thêm vài tiếng nữa ấy chứ.

Nhưng Niệm Thù còn chưa kịp mở miệng gọi, bụng đã kêu ùng ục rồi. Cả căn phòng lập tức lặng ngắt, mặt Niệm Thù đỏ bừng vì ngại, tay dùng sức đè bụng lại, muốn nó đừng kêu nữa. Chỉ tiếc phản tác dụng, lại một tiếng ùng ục dậy trời dậy đất vang lên. Ngay cả Đinh Hồng đang ấp trứng trong sân cũng phải tỉnh giấc, rướn cổ lên xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

May mắn Tiết Vọng Liễu đã chuẩn bị trước cho tình huống này, hắn bưng cả bàn trà nhỏ bày một bát cháo đã không còn nóng bỏng tay nữa tới, đặt lên giường, dúi cái thìa vào tay Niệm Thù và bảo:

“Ngươi đói bụng lâu rồi, dạ dày chắc chắn không tốt, trước uống ít cháo lấp đầy dạ dày đã.”

===========

Chú thích:

(1) Tiết Vọng Liễu nghe Niệm Thù thành từ đồng âm khác là Niệm Thư nghĩa là đọc sách. Ta nói nó quê.