Tin Vui, Trưởng Lão Trốn Rồi

Chương 4.2: Nhặt người về nhà

Đây không phải xá lợi bình thường đâu, bị đập nát hơn nửa rồi mà vẫn còn linh khí sót lại, không phải vị Phật tu có tu vi bảy tám trăm năm chắc chắn không sản xuất ra được món đồ chơi thế này!

Khó trách thằng bé ăn mày này bị mù lại còn thiếu hồn ít phách mà vẫn sống tốt được tới ngày nay, không bị quỷ tà nhập vào người chơi trò tu hú chiếm tổ, hóa ra là có thứ này bảo hộ.

Thằng bé ăn mày mù này mà không có tí lai lịch thì Tiết Vọng Liễu chết cũng không tin. Hắn lẩm bẩm:

“Thằng nhóc giỏi lắm, đây là kẻ mang huyết hải thâm cừu thì không ai hèn mãi hay là dòng đời xô đẩy đây?”

Đinh Hồng lại cạc cạc kêu hai tiếng, bảo Tiết Vọng Liễu nói tiếng người, đừng có nói mấy câu khiến hạc không thể hiểu được. Nhưng Tiết Vọng Liễu không để ý nó, cẩn thận cầm lấy nửa viên xá lợi trong tay mà quan sát, bắt đầu hồi tưởng xem mấy trăm năm nay có đồng chí đầu trọc nổi danh nào lên bàn thờ không.

Nhưng mà một trăm năm trở lại đây không nghe nói có Phật tu thượng thừa của Bồ Đề Tông Linh Âm nào viên tịch, chỉ có vị Liễu Liễu Tôn Giả lợi hại trong đám Phật tu đầu trọc kia là bế tử quan, đã hai trăm năm chưa xuất thế lần nào thôi.

Hồi tưởng lại bộ dạng tự mang hào quang của vị Liễu Liễu Tôn Giả kia, Tiết Vọng Liễu lắc đầu, cảm thấy viên xá lợi mộc mạc thế này hẳn là không phải của lão.

Hắn thả lại viên xá lợi vào trong túi gấm rồi buộc lại, nhét vào trong quần áo của thằng bé ăn mày mù.

Ai thèm quan tâm đó là xá lợi của vị Phật tu tôn giả gì chứ, chả liên quan gì đến mình, chỉ cần nó có thể bảo vệ đứa bé này là được.

Tiết Vọng Liễu lại đưa tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của đứa bé này, dẫn linh khí hòa tan dược lực sót lại, dẫn chúng tuần hoàn một vòng trong cơ thể. Hắn xác định nó hạ sốt rồi mới thu tay về, sau đó đưa thằng bé ăn mày mù về phòng mình.

Thằng bé ăn mày lang thang đầu đường xó chợ, quần áo thân thể đã bẩn thỉu không chịu nổi, ngay cả mặt mũi cũng bị bùn đất bụi bặm bao trùm, vừa vào phòng đã làm bẩn thảm màu trắng trong phòng Tiết Vọng Liễu.

Hắn xì một tiếng, nhìn chằm chằm vào thằng bé ăn mày một lúc lâu, khẳng định nó đã hôn mê bất tỉnh rồi mới đưa tay lên không trung chỉ chỉ hai cái. Hai luồng kim quang lóe lên, hai con rối thị nữ lăng không xuất hiện giữa gian phòng.

“Đưa nó đi tắm rửa sạch sẽ, thay cả quần áo đi.”

Tiết Vọng Liễu móc trong túi ra một cây linh thảo cấp thấp màu xanh lá, ném cho một trong số hai con rối thị nữ và dặn:

“Nhớ thả cái này vào nước tắm, đợi vết thương trên người nó lành lại rồi hãy đưa ra ngoài.”

Dặn dò xong những điều này, hai con rối hành lễ với hắn sau đó lập tức ôm thằng bé ăn mày đang nằm trên mặt đất ra khỏi cửa.

Tiết Vọng Liễu bố trí kết giới bằng linh khí bao trùm nội viện, chỉ cần có người tới đây hắn sẽ phát hiện ngay. Trừ khi là đại năng có tu vi cao hơn hắn, bằng không thì bất cứ ai đi tới gần cũng không phát hiện ra tầng kết giới này.

Một buổi tối lăn lăn lộn lộn, Tiết Vọng Liễu không buồn ngủ nữa, dứt khoát ngồi dậy nhập định trên giường, lại cẩn thận thưởng thức mệnh tuyến đã hơi sáng lên của mình.

Sinh mệnh vốn không dễ dàng, quả thật phải quý trọng.

Đợi đến khi đứa ăn mày mù được con rối thị nữ chăm sóc một phen, đổi áσ ɭóŧ sạch sẽ nằm trên giường thì trời đã sáng. Tiết Vọng Liễu cầm túi gấm đặt cạnh gối đầu, sau đó cùng đứng ở bên giường ngắm nhìn hồi lâu, cuối cùng lại nhịn không được mà thốt lên:

“Gầy thế nhỉ!”

Hoàn toàn là xương bọc da, người ngợm gầy đến không ra hình dáng, còn không bằng bộ dạng mặt mũi lấm lem bùn đất đâu, ít nhất nhìn không rõ ràng vẫn thấy thuận mắt hơn tí.

Đúng lúc này, con rối thị nữ đẩy cửa ra, bưng cháo và thức ăn nóng sốt vào, đặt lên bàn rồi hành lễ với Tiết Vọng Liễu, tiếp tục chờ lệnh.

Tiết Vọng Liễu vung tay thu con rối về, mắt nhìn trời bên ngoài đã sáng, nhẩm tính canh giờ. Hắn nghĩ đã đến lúc mình gọi thằng bé ăn mày này dậy ăn cơm, kẻo trị xong bệnh tật rồi lại chết đói trong mộng.

Hắn dùng mắt ra hiệu cho Đinh Hồng, quyết định sử dụng tiếng ngỗng kêu thuần tự nhiên gọi người thức dậy. Nhưng nào ngờ, Đinh Hồng gọi khàn cả giọng thằng bé mù trên giường hãy còn chưa tỉnh, ngược lại còn nói mớ, có vẻ đang gặp ác mộng.

Đinh Hồng từ bỏ vụ gọi người, quay đầu về phía Tiết Vọng Liễu, lấy mỏ đẩy tay hắn, ra hiệu đến lượt hắn.

Tiết Vọng Liễu đi tới bên giường giơ tay lên, đang chuẩn bị áp dụng cách gọi đám sư điệt không nghe lời của mình ngày xưa đối với thằng bé ăn mày mù này. Nhưng nào ngờ, đúng khoảnh khắc bàn tay sắp chạm vào mặt, tên ăn mày trên giường kêu to một tiếng, mở to mắt ngồi bật dậy!

Tiết Vọng Liễu tát hụt, thân thể quay nửa vòng, tay vỗ thẳng vào cột giường, nghe cái rầm một tiếng.

Đậu má! May mình không dùng sức, không thì giường vừa mua xong lại bị chính tay mình vỗ hỏng mất!

--------------

Lời tác giả:

Tiết Vọng Liễu: Giỏi lắm cu ạ, tỉnh đúng lúc thật đấy!