Tin Vui, Trưởng Lão Trốn Rồi

Chương 3.1: Mệnh tuyến có biến

Lúc này kiếm tu bàn bên đã nhìn sang, Tiết Vọng Liễu vội vàng thè lưỡi hít hà:

“Nóng quá, nóng quá, nóng quá…”

Tân Di thấy người kia chỉ bị bỏng lưỡi chứ không có gì dị thường, bấy giờ mới xoay người lại hạ một cái Tĩnh Âm Chú rồi bảo sư đệ:

“Chớ ăn nói bậy bạ, tiên cô chỉ xuống núi du lịch thôi, sao vào miệng đệ lại thành… thăng tiên rồi?”

“Thì đệ cũng nghe các sư tỷ nói chuyện thôi, với cả tiên cô cũng đã là tu sĩ Đại Thừa, huống hồ, bà ấy cũng đã tám trăm tuổi, ở Linh Âm Bồ Đề Tông cũng tính là thọ rồi.”

Tiểu sư đệ càng nói giọng càng nhỏ, liếc mắt nhìn sang các sư huynh, sư tỷ đang nhìn trời nhìn đất, chỉ nhất định không chịu nhìn mình kia, nói với giọng tủi thân ấm ức:

“Thế làm sao sư huynh biết tiên cô chỉ xuống núi du lịch? Đệ thấy đám đệ tử của Hàn Hoa Tông kia chạy ra hết rồi, chắc chắn là đi tìm tiên cô.”

Tân Di gõ đầu nó một cái:

“Chuyện nội bộ môn phái nhà người ta, sao đệ để ý nhiều vậy làm gì. Còn không ngoan ngoãn luyện kiếm, cẩn thận không đệ bị cho đi bế tử quan (1) đấy.”

Tiết Vọng Liễu vừa uống canh vừa thầm gật đầu, mấy đứa trẻ con không biết nói chuyện quả thật phải nhốt ở nhà luyện đến giỏi thì thôi, bằng không sau này đi ra ngoài không biết sẽ gây bao nhiêu họa đâu.

Có điều, nơi này mặc dù gần Lan Trạch Kiếm môn, nhưng kiếm tu nếu không có việc gì thì sẽ không xuống núi, huống chi còn là nhiều đệ tử nhỏ tuổi đồng loạt đi ra, chẳng lẽ nơi này…

Đột nhiên nhớ đến vụ án lột da diễn ra suốt ba tháng nay, Tiết Vọng Liễu thở dài, cảm thấy mình đã tìm được đáp án. Nhưng dù sao mấy tiểu đệ tử này không có uy hϊếp gì với mình cả, không cần bận tâm.

Hắn uống xong ngụm nước mỳ cuối cùng, đặt bát xuống trả tiền rồi đi lấy quần áo mùa đông mình vừa đặt may.

Thay luôn bộ đồ mới, lại thuê chiếc xe trâu kéo hết mấy thứ đồ hôm nay vừa mua về nhà. Lúc Tiết Vọng Liễu về đến nhà, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng ngỗng kêu trong nhà.

“Đừng kêu nữa, là tao đây.”

Tiết Vọng Liễu nói xong, móc chìa khóa mở cổng ra, dọn đồ trên xe thả trong sân rồi thanh toán tiền cho người ta. Lúc bấy giờ hắn mới đóng cửa lại nhìn đồng chí ngỗng canh cổng – Đinh Hồng nhà mình.

Đinh Hồng duỗi thẳng cánh lại kêu vài tiếng, cổ nó rướn lên dường như đang chuẩn bị cằn nhằn người khác. Tiết Vọng Liễu vội vàng móc hai quả trứng vịt trong áo ra thả trước mặt nó:

“Được rồi, được rồi, mày tự ấp đi.”

Đuổi được ngỗng trắng đi rồi, Tiết Vọng Liễu nhìn đồ vật trong sân khua tay một cái, sử dụng đại pháp "ngũ quỷ bàn vận" cho chúng nó tự di chuyển đến chỗ chúng nó cần phải đến.

Mở cửa phòng ra, căn phòng đơn sơ đến mức Tiết Vọng Liễu phải nhíu mày, nhưng rất nhanh hắn đưa tay lên không trung làm một cái dấu gì đó, không khí bị bóp méo một cái, toàn bộ gian phòng đã thay đổi hoàn toàn.

Giá nến bằng vàng đặt trên bàn gỗ mun đã được thắp sáng, bên cạnh là đèn tinh đăng do linh thạch xếp thành cũng phát sáng lên, trên cửa sổ đã phủ rèm bằng lụa trắng, mấy cái ghế làm người chỉ nhìn thôi đã thấy vừa cứng vừa lạnh cũng được đổi thành ghế dài bằng gỗ mun, bên trên còn phủ đệm dày bọc da lông của yêu thú màu trắng.

Than trong chậu cũng được nung nóng với đủ màu đỏ trắng đen, đặt trước bàn để Tiết Vọng Liễu có thể thoải mái hơ tay.

Hắn cởϊ áσ khoác bằng vải bông dày bịch đang mặc trên người ra, gỡ dây cột tóc đang làm da đầu phát đau xuống, cơ thể đột nhiên nhỏ lại một vòng, tóc cũng tự nhiên dài hơn rất nhiều.

Xoa xoa mái tóc, Tiết Vọng Liễu nghĩ nghĩ, cảm thấy buổi tối mình sẽ không ra ngoài, dứt khoát lột bỏ cả lớp hóa trang trên mặt, lộ ra một khuôn mặt mỹ nhân không phân biệt ra là nam hay nữ.

Hắn phe phẩy quạt tròn, xõa tung đầu tóc, tung giày nhảy lên chiếc giường êm ái mà mình đã bố trí, nằm trên đó, hắn thở dài một tiếng. Cuộc sống, đây mới là cuộc sống.

Ở Hoa Hàn Tông tám trăm năm, điều kiện của "ký túc xá" cũng không đến nỗi nào, nếu không thì lúc hắn xuống núi đã không mang mấy thứ này theo. Chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất, đấy là không có mạng. Chứ có mạng thì bảo mình bế tử quan cũng được.

Hắn nằm trên giường một lúc, đột nhiên tim đập rộn lên, lòng cứ thắc thỏm bất an.

Nếu là ở kiếp trước, hắn tám trăm tuổi đột nhiên thấy loạn nhịp tim, có lẽ hắn phải đi chụp CT một phát xem có phải tim phổi xảy ra vấn đề gì không. Nhưng mà ở kiếp này hắn là một tu sĩ, ở cái thế giới không nói chuyện logic với khoa học này, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn chính là "giác quan thứ sáu" báo động trước.

Nghĩ thế nào vẫn có cảm giác hôm này mình đã quên mất chuyện quan trọng gì, Tiết Vọng Liễu càng nghĩ càng lo, chẳng lẽ rốt cuộc cũng đến ngày hắn bị cái bệnh của tu sĩ có tuổi là bắt đầu hay quên rồi ư?

Chấp nhận chuyện mình già đi vốn không phải chuyện đơn giản gì, Tiết Vọng Liễu phải cho trời xanh trên kia biết hắn không chịu thua!

Chợt thấy hắn làm một động tác diều hâu lật người ngồi xuống, lại thêm một động tác nữa bày ra tư thế ngồi hoa sen trong yoga, lại thêm ngũ tâm triều thiên (2), chuẩn bị thôi diễn thiên cơ một phen xem rốt cuộc mình đã quên mất chuyện gì.

Hắn vừa nhập định (3) thì cả gian phòng tối đi, chỉ có thể nhìn thấy điểm sáng lờ mờ đang lưu chuyển trên người Tiết Vọng Liễu.

Người trong núi không biết xuân thu, kẻ tu hành không màng tuế nguyệt, trong lúc hắn nhập định thôi diễn thiên cơ, ngoài kia màn đêm đã dần buông. Ánh trăng bàng bạc phủ khắp nhân gian, người tuần đêm gõ canh đi qua gõ mõ hai cái, gió đêm làm lòng người thêm lạnh lẽo.

Bóng đêm càng lúc càng sâu, đợi đến lúc đêm đen dày và nùng nhất, Tiết Vọng Liễu mới mở to mắt, chậm rãi hộc ra hai chữ:

“Đậu má”.

-------------

Chú thích:

(1) Bế quan thì ai cũng biết nhỉ, là "đóng cửa tu hành". Còn bế tử quan là kiểu đóng cửa tu hành nhưng nếu không có đột phá thì tu đến chết cũng không ra.

(2) Tư thế mà ngũ tâm đều hướng lên trời. Ngũ tâm là hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân và đỉnh đầu.

(3) Là một trạng thái nhập vào với sự cố định (định tâm, định trí), giúp tâm trí thoát khỏi những ý nghĩ, vọng tưởng đang luyên thuyên trong nội tâm.