Tin Vui, Trưởng Lão Trốn Rồi

Chương 2.2: Đứa nào đồn ông đây chết rồi?

Trong số những đứa trẻ mà hắn nhặt về, hình như đứa này là thê thảm nhất. Nếu chiếu theo điều thứ nhất trong định lý tu chân của Mr. Tiết là “mức độ bi thảm lúc còn bé sẽ tỉ lệ thuận với mức độ lợi hại khi trưởng thành” thì thằng bé này sau này nhất định sẽ trở thành châu báu.

Hắn phải khống chế sức lực toàn thân mới có thể không nhặt đứa bé này về. Nay đã khác xưa, chính hắn còn đang phải trốn Đông núp Tây, không thể giống như trước kia, tay trái một cục cưng, tay phải một thằng nhóc, sau lưng còn cõng một em bé mũm mĩm nữa rồi.

Nhưng mà hôm nay mới qua được nửa ngày, mình cũng gặp nó hai lần rồi, chẳng lẽ hắn với kẻ này có duyên có số?

Tiết Vọng Liễu gãi đầu, bóp đầu ngón tay định tính toán, đột nhiên lại nhớ ra mệnh hồn của đứa bé kia không còn nữa, đường sinh mệnh của mình cũng đang ở tình trạng sống dở chết dở, sắp đứt chưa đứt thế này. Thôi vậy, dù sao tính ra được cũng chỉ thêm đau lòng.

Bánh nướng cho người ta rồi, Tiết Vọng Liễu không muốn xếp hàng lần nữa, bèn tìm một sạp hàng khác ăn mỳ. Mặc dù sạp hàng này là một quán trà, nhưng mỳ của ông chủ quán này thực sự là mỹ vị nổi danh của cả thành Phù Dung, không sai được.

Trên đầu, mặt trời ló ra được một lúc, sau đó trời lại sầm sập xuống, mây đen đảo quanh trên đỉnh đầu, trông có vẻ sắp mưa. Tiết Vọng Liễu ngồi xuống ghế chờ mỳ của mình, đang đếm số đường hoa văn gỗ trên cái bàn trước mặt thì đột nhiên nghe thấy một tiếng quát to.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cách đó không xa chẳng biết đã dựng lên một cái sân khấu từ lúc nào. Trên có một tấm vải đen căng lên làm mái che, đang đốt nến diễn kịch rối bóng.

Hiện tại đang diễn đến đoạn Vũ Đế vừa gặp Lý phu nhân:

“... Nơi phương Bắc ấy có giai nhân, tuyệt thế dung nhan đứng một mình...”

Giọng người đánh đàn có hơi khàn, nhưng lại mang một phong vị khác.

Trước sân khấu, người xem đông nghịt, Tiết Vọng Liễu cũng chung vui mở to hai mắt, tụ linh lực lên để nhìn rõ hơn một chút. Kết quả lại nhìn rõ quá, thấy luôn người đang hát sau màn kịch rối bóng kia.

Không nhìn không biết, nhìn rồi giật mình, chính là Nguyễn lang quân hắn vừa gặp trong hiệu may lúc nãy. Ông anh này giọng thì khàn, bước một bước ho ba lần, thế mà hát lên lại như một người khác.

“Mỳ đến rồi!”

Tiểu nhị bưng bát mỳ đến đặt trước mặt Tiết Vọng Liễu, thấy hắn nhìn chằm chằm vào sân khấu chiếu kịch rối bóng bên kia mắt không chớp lấy một cái thì cười nói:

“Lang quân, kịch rối bóng của nhạc sư Nguyễn hát một lèo đến tận trưa cơ, ngài cứ ăn xong mỳ rồi qua nghe cũng không muộn.”

Tiết Vọng Liễu:

“Nhạc sư?”

“Vâng. Nghe nói còn là nhạc sư từng diễn tấu cho quý nhân trong cung nghe cơ đấy.”

Tiểu nhị nói với vẻ thương tiếc:

"Có điều cổ họng không được, chỉ hát được mấy hồi rối bóng thôi.”

“Thế thì tiếc thật.”

Tiết Vọng Liễu nghĩ đến chuyện người này không sống được bao lâu nữa, lại thuận miệng nói:

“Ta thấy sức khỏe anh ta cũng không tốt lắm, giọng anh ta là sau khi sinh bệnh mới thành ra như vậy à?”

Tiểu nhị lắc đầu:

“Không phải thế, từ lúc bọn họ chuyển đến đây ở thì giọng của nhạc sư Nguyễn đã thế rồi. Bệnh này của hắn cũng kì quái, vốn dĩ là vợ hắn trông lúc nào cũng ốm yếu cơ. Về sau vợ hắn khỏi rồi, hắn lại bị bệnh.”

Tiết Vọng Liễu sửng sốt, nghĩ thầm đời cặp vợ chồng này có lẽ còn nhiều điều phức tạp, nhưng dù sao trong phàm trần chuyện như vậy rất nhiều mà. Hắn lập tức gật đầu nói:

“Thì ra là thế.”

Hắn gắp một gắp mỳ đưa vào miệng, nước dùng mỳ có lẫn ít lá rau xanh mượt, ăn cả mỳ, cả rau với nước dùng vào bụng, toàn thân thư thái hẳn.

Còn thừa lại một ít nước dùng, Tiết Vọng Liễu đang định nghỉ giải lao một lát uống tiếp thì đột nhiên nhướng mày, quay đầu nhìn về phía đầu còn lại của con phố.

Từ phía xa có mấy vị công tử lưng thẳng tắp bước tới, trông bộ dạng còn trẻ lắm, nhưng ai nấy đều đeo kiếm, không biết đang thao thao bất tuyệt nói với nhau cái gì. Thân là người tu đạo có thâm niên, hắn nhìn qua là biết đấy chính là đồng nghiệp.

Gần thành Phù Dung nhất chính là Lan Trạch Kiếm môn, hơn nữa tu vi của mấy thiếu niên này cũng không cao, ngoài một người đạt đến Kim Đan ra, bốn người còn lại đều là Trúc Cơ. Đây hẳn là kiếm đồng của Lan Trạch Kiếm môn.

Không phải người nào cũng làm kiếm tu được, cần phải có đạo tâm vững chắc, một lòng hướng về kiếm. Nói toẹt ra là đầu óc toàn cơ bắp, là loại đạo mà không phải người bình thường có thể tu. Chính vì đầu óc bọn họ thẳng tuột nên tu sĩ khổ thì kiếm tu còn khổ hơn.

Hơn nữa, Tiết Vọng Liễu còn có ít xích mích với hai vị chưởng môn và phu nhân của bọn kiếm đồng này, chính là Tân phu nhân và Tương công tử của Lan Trạch Kiếm môn, vậy nên càng không có cảm tình gì với kiếm tu.

Hắn càng thu liễm khí tức trên người đi, khẳng định ngụy trang trên mặt mình không có bất cứ vấn đề gì rồi mới bưng bát uống canh, giả bộ như một thực khách bình thường.

Nào ngờ, mới uống được một ngụm canh đã thấy đám kiếm tu này ngồi xuống ở bàn bên cạnh mình. Tiết Vọng Liễu còn chưa kịp nuốt canh, đã nghe thấy một trong số đám kiếm tu đó nhỏ giọng hỏi vị kiếm tu Kim Đan có tu vi cao nhất nhóm bọn họ thế này:

“Sư huynh, tiên cô Tuyết Liễu chết thật rồi ư?”

Nguyên ngụm canh sặc thẳng vào cổ họng, Tiết Vọng Liễu nghĩ thầm “ai bảo ông đây chết rồi? Ông đây còn mạnh khỏe ngồi ngay đây này!”

========

Lời tác giả

Tiết Vọng Liễu: Đậu má đứa nào, bịa chuyện người ta chết rồi!