Thường Tiêu khi còn du học ở nước ngoài không học kinh doanh, mà theo ngành y dược.
Dù tuổi còn trẻ nhưng anh đã sở hữu nhiều bằng sáng chế, nhưng cuối cùng, khi về nước, anh vẫn không thoát khỏi số phận thừa kế gia tộc, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi ở công ty.
Anh thở dài: “Ai bảo tiểu Ninh của chúng ta là đứa ngốc chứ.”
Thường Ninh từ nhỏ đã được giáo dục theo hướng tự do, gia đình chỉ cần cô vui vẻ, không ép buộc thành tích.
Ban đầu, cô định du học, nhưng đến sát ngày lại đổi ý, vì thế cô chỉ còn một năm để ôn thi đại học.
Cuối cùng, nhờ gia sư danh tiếng, tài liệu ôn thi và hàng loạt chính sách cộng điểm, cô mới miễn cưỡng vào được ngôi trường danh giá hiện tại.
Nếu chỉ dựa vào năng lực học tập thực tế, có lẽ ngay cả đại học bình thường cô cũng khó mà đỗ nổi.
Nhưng mà biết thì biết, nói ra như vậy thật không thân thiện chút nào.
Thường Ninh bĩu môi, lầm bầm: “Anh mới ngốc ấy!”
Thường Tiêu cười cười, đưa tay nhéo hai má cô, bóp thành hình cái mỏ vịt:
“Vậy đợi em tốt nghiệp, đến công ty giúp anh làm việc nhé?”
Thường Ninh tức tối trừng mắt nhìn anh, dùng sức gỡ tay anh xuống: “Em mới không muốn đi làm đâu!”
Cặp mắt to tròn của cô khi trừng lên chẳng có chút sát thương nào, trông còn giống đang làm nũng hơn.
Thường Tiêu xoa đầu cô, cười hỏi: “Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ muốn anh bận rộn cả đời à?”
Thường Ninh xoa xoa má, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Vậy sau này em sẽ tìm một bạn trai thật giỏi, đến lúc đó để anh ấy về làm việc cho nhà mình!”
Thường Tiêu nheo mắt lại, chợt hỏi: “Vừa nãy em với Dì Lệ nói gì thế? Ai mà yếu vậy?”
Thường Ninh ấp úng, lảng tránh ánh mắt anh: “Thì… là bạn trai em đó! Hình như sức khỏe anh ấy hơi yếu, nên em nhờ Dì Lệ nấu ít canh bồi bổ cho anh ấy.”
Thường Tiêu khẽ chậc một tiếng, sải bước đến ghế sofa ngồi xuống:
“Là cái cậu mà em bảo trông cũng được đó à? Kiểu người này chỉ được cái mã bên ngoài, vô dụng, tốt nhất nên chia tay sớm đi.”
Thường Ninh rụt rè ngồi xuống bên cạnh anh, cố gắng biện hộ: “Nhưng mà… anh ấy đẹp trai lắm!”
“Mặt đẹp có ăn được không?” Thường Tiêu nhướng mày, lạnh nhạt bổ sung: “Cũng chẳng thể làm việc cho nhà mình.”
Thường Ninh nhíu mày, suy nghĩ vài giây rồi miễn cưỡng gật đầu: “Vậy… để em cân nhắc thêm.”
Dù bạn trai có đẹp đến đâu, anh trai vẫn quan trọng hơn!
Không thể giúp anh trai đi làm thì bị trừ điểm nặng!
Thấy cô có vẻ dao động, Thường Tiêu mới hài lòng gật đầu: “Nhìn chán rồi thì đá đi sớm, kiểu người như vậy lòng dạ nhiều lắm. Mà đầu óc em lại đơn giản, không biết chừng lúc nào sẽ bị lừa đấy.”
Thường Ninh vừa “Vâng” một tiếng, ngay lập tức phản ứng lại, vớ lấy gối ôm ném vào người anh:
“Đồ anh trai xấu xa! Anh mới là người không có não ấy!”