Hiếm khi anh ta chủ động như vậy, Thường Ninh nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra, thao tác vài cái.
Một lúc sau, Hạ Cẩm Trình từ phòng tắm đi ra, khí chất cao ngạo lạnh nhạt như trước, nói ngắn gọn: “Tôi đi đây.”
*Xưng hô em, tôi của nữ chính dựa vào tâm trạng nha. Kiểu vui thì em buồn thì tôi, anh á.
Thường Ninh cười tủm tỉm: “Vừa rồi em chuyển cho anh 100.000 tệ đấy.”
Hạ Cẩm Trình khựng lại, im lặng mấy giây rồi chỉ đáp một tiếng “Ừm”, sau đó mở cửa rời đi.
Đợi anh đi khuất, Thường Ninh nằm nghỉ một lúc, rồi mới vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Cô kỳ cọ đến thơm phức mới chịu ra ngoài, nếu không phải để chiều lòng bạn trai, cô đã chẳng chịu để mùi dầu đó bám trên người lâu như vậy!
Hôm nay là thứ Sáu, tài xế của gia đình đến đón cô về nhà.
Thường Ninh thay quần áo, lên xe về nhà.
Về đến nơi, cô giúp việc thân cận dì Lệ liền hỏi: “Tiểu thư muốn ăn gì tối nay?”
Thường Ninh nũng nịu: “Cái gì cũng được ạ, món nào dì Lệ nấu con cũng thích hết!”
Dì Lệ đã làm việc ở nhà họ Thường hơn 20 năm, có thể coi như nửa người nhà. Nghe cô nói vậy, bà bật cười, đưa tay chọc trán cô: “Cái miệng ngọt ghê!”
Thường Ninh cười khanh khách, chợt nhớ ra gì đó, vội nói: “Đúng rồi, dì Lệ, giúp con nấu ít canh bổ dưỡng nhé. Cuối tuần con mang lên trường.”
Dì Lệ lập tức lo lắng: “Bị ốm à? Có đi khám chưa?”
Thường Ninh lắc đầu: “Không phải con đâu, là bạn trai con. Anh ấy yếu quá.”
Dì Lệ thở phào nhẹ nhõm. Bà cũng nghe nói gần đây tiểu thư có bạn trai, hình như đẹp trai lắm, nhưng đẹp thì cũng phải có sức khỏe, chứ yếu quá thì cũng không được!
Bà còn chưa kịp nói gì, chợt nghe một giọng nói trầm thấp cất lên:
“Ai yếu?”
Dì Lệ lập tức ngậm miệng, cười cười rồi xoay người đi thẳng vào bếp.
“Anh hai!”
Thường Ninh mừng rỡ nhào tới, ôm lấy cánh tay đối phương: “Anh về rồi ạ!”
Người vừa đến chính là Thường Tiêu, con trai cả nhà họ Thường.
Anh năm nay 28 tuổi, trẻ trung tài giỏi, ngoại hình xuất sắc, năng lực cũng vượt trội.
Anh tháo cà vạt, tiện tay đưa cho người giúp việc bên cạnh.
Thường Ninh lập tức chạy đến giúp anh cởϊ áσ khoác, giọng ngọt lịm: “Để em giúp anh cởϊ áσ nhé!”
Thường Tiêu thoải mái giang tay, tùy cô muốn làm gì thì làm, lười biếng hỏi: “Hôm nay sao lại ngoan thế?”
Thường Ninh chu môi: “Lâu lắm mới gặp anh mà!”
Vừa tỉ mỉ cởi từng ống tay áo cho anh, cô vừa làm nũng: “Cũng tại anh bận quá!”
Dù rằng Thường Ninh học đại học ngay tại địa phương, dù rằng mỗi tuần cô đều về nhà, nhưng mấy tháng gần đây số lần gặp anh trai cô lại ít đến đáng thương.