Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Đóng Vai Chính

Chương 20.6: Lãnh Tiêu đào hầm quân địch

"Hắt xì... hắt xì..."

Lãnh Tiêu khịt mũi liên tục, nhịn không được mà hắt xì hai cái. Chắc chắn có ai đó đang nhắc tới anh. Nếu theo “quy luật mắng chửi” mà suy, thì tám phần là có người đang thầm chửi anh sau lưng.

Nhưng Lãnh Tiêu chẳng nghĩ tới người đó là Tần Cảnh Long, anh lại tưởng đám tù binh bên phe địch đang nghiến răng mắng mình.

Anh cười nhạt, thần sắc lạnh lùng, dửng dưng như chẳng bận tâm.

"Cứ chửi đi, cứ chửi thoải mái đi. Đợi đến lúc tôi đào sạch mấy mỏ khoáng quý ở đây, xem các người còn tức đến mức nào nữa!"

Tinh thần lực đúng là một thứ quá thần kỳ!

Trước khi được Điền Kiều nhắc nhở, Lãnh Tiêu hoàn toàn không biết mình có thể phát huy tinh thần lực ra ngoài phạm vi không gian hệ thống. Anh vốn tưởng chỉ khi ở bên trong không gian hệ thống thì mới có thể sử dụng được.

Hóa ra không phải vậy.

Cường độ tinh thần lực của Lãnh Tiêu và Điền Kiều, ngoài việc dựa vào tố chất bẩm sinh, còn liên quan tới diện tích không gian mà họ sở hữu trong hệ thống.

Về lý thuyết, không gian càng lớn thì tinh thần lực có thể lan tỏa càng xa. Nhưng dù gì họ vẫn là con người bình thường, thân thể không phải sắt thép. Nếu dùng tinh thần lực quá độ, cơ thể sẽ không chịu nổi.

Vì thế, tinh thần lực của Lãnh Tiêu chỉ có thể dò quét trong phạm vi khoảng 1.000 mét khi có vật cản. Nếu ở nơi trống trải, tầm quét gần tương đương với tầm nhìn bằng mắt thường. Tuy nhiên, càng xa thì độ chính xác càng giảm, tín hiệu càng yếu.

Giống như việc mắt thường có thể nhìn thấy sao trời, nhưng lại không thể thấy rõ chi tiết của ngôi sao ấy, tinh thần lực cũng vậy. Trong phạm vi 1.000 mét, anh có thể cảm nhận rõ ràng từng chi tiết. Nhưng nếu vượt qua khoảng cách đó, hình ảnh trở nên mơ hồ, chỉ có thể phán đoán được đại khái hình dạng mà thôi.

Và nhờ vào loại “năng lực đặc biệt” này, sáng hôm sau, khi vừa ra khỏi nhà, Lãnh Tiêu đã phát hiện một điều bất ngờ: ngay gần khu chỉ huy tạm thời, có một mỏ sắt nằm ẩn sâu dưới lòng đất!

Phát hiện này khiến anh không khỏi phấn khích. Tim đập mạnh, ánh mắt rực sáng.

Tinh thần lực đúng là bá đạo thật!

Lãnh Tiêu thử dùng tinh thần lực để dò quét xung quanh, và nhanh chóng phát hiện giới hạn của bản thân: mỗi lần sử dụng tối đa chỉ được nửa tiếng. Quá thời gian đó, anh sẽ cảm thấy đau đầu dữ dội. Ngoài ra, trong một ngày, anh cũng không thể tùy tiện sử dụng tinh thần lực bên ngoài không gian hệ thống.

Tuy nhiên, nếu biết cách tiết chế, phối hợp nghỉ ngơi hợp lý và đảm bảo mỗi lần không quá 30 phút, thì Lãnh Tiêu có thể sử dụng tinh thần lực nhiều lần trong ngày mà không ảnh hưởng đến sức khỏe.

Sau khi nắm rõ cách dùng tinh thần lực hiệu quả, Lãnh Tiêu tiếp tục dò quét khu vực biên giới phía quốc gia mình. Kết quả khiến anh bất ngờ: phát hiện nhiều mỏ quặng sắt và vàng nhỏ nằm trong phạm vi 1.000 mét.

Những mỏ quặng này không nằm quá sâu dưới lòng đất, với năng lực khai thác hiện tại của Trung Hạ Quốc, hoàn toàn có thể tự khai thác mà không cần nhờ đến quốc gia khác liên kết.

Dù chưa rõ trữ lượng sâu đến đâu, nhưng chỉ nhìn vào độ rộng và số lượng, Lãnh Tiêu đã cảm thấy vô cùng phấn khích.

Vì các mỏ khoáng này đều nằm trong lãnh thổ quốc gia, nên anh không cần quá vội báo cáo. Tuy nhiên, một vài khu vực hiện đang là bãi mìn, anh cần xử lý sạch sẽ trước khi đưa tin.

Chính lúc này, tinh thần lực của Lãnh Tiêu phát huy tác dụng vô cùng lớn.

Trong tầm nhìn của tinh thần lực, những khu vực có mìn chẳng khác nào một vùng đất trong suốt. Nhờ đó, việc dò tìm và tháo gỡ mìn đối với Lãnh Tiêu trở nên đơn giản như nhổ một củ cải.

Sau khi dọn sạch toàn bộ bãi mìn trong khu vực lãnh thổ và đánh dấu chính xác vị trí các mỏ khoáng, Lãnh Tiêu tiếp tục tìm kiếm các mỏ kim loại hiếm.

So với quặng sắt hay vàng, các mỏ kim loại hiếm có vị trí bí mật hơn nhiều. Lãnh Tiêu mất khá nhiều thời gian dò quét, cuối cùng mới phát hiện được một mỏ nằm sâu trong một vùng đầm lầy hoang vắng.

Điều thú vị là — vị trí mỏ này trùng khớp hoàn toàn với nơi từng được nhắc đến trong kiếp trước, và hơn hết: nó nằm trong lãnh thổ quốc gia!

Ngay lập tức, Lãnh Tiêu gửi mật điện về nước, báo cho Tần Cảnh Long toàn bộ thông tin quan trọng vừa tìm thấy.

Đồng thời, để tránh việc nước láng giềng nghi ngờ hành động trước đó của mình, Lãnh Tiêu bắt đầu lặng lẽ đào khoáng ngay trong lãnh thổ của đối phương.

Hiện tại, anh ta chính là “Diêm Vương sống” trên chiến trường biên giới, đã lợi hại đến mức không ai có thể địch nổi, giờ còn sở hữu thêm tinh thần lực thì càng không ai khống chế được anh.

Quân đội nước láng giềng hoàn toàn không hay biết Lãnh Tiêu đã bí mật vượt biên. Chỉ đến khi anh đào sạch các mỏ vàng, quặng sắt và kim loại hiếm trong vùng, họ mới bàng hoàng phát hiện. Nhưng đến lúc đó thì cũng đã muộn, ngoài việc mắng Lãnh Tiêu xảo quyệt, họ cũng chẳng có cách nào khác.

Chẳng lẽ họ có thể làm gì? Đánh thì không lại, gϊếŧ cũng không chết. Cuối cùng, ngoài việc chửi rủa anh ta vài câu, nước láng giềng chỉ còn biết câm nín chịu trận.

Tệ hơn, họ còn không có bằng chứng để chứng minh những mỏ khoáng đó là do Lãnh Tiêu đào mất!

Lãnh Tiêu đúng là quá gian xảo. Những cái hố khổng lồ mà anh để lại ở khu vực biên giới khiến nước láng giềng chưa kịp phản ứng thì đã có lời đồn lan truyền: “Khu vực này vốn là chiến trường cổ xưa. Các hố to đột ngột xuất hiện là do oán khí của những trận chiến ngàn người năm xưa bị kích phát bởi chiến tranh hiện tại.”

Không dừng lại ở đó, Lãnh Tiêu còn tung tin rằng trong các hố có ác quỷ chuyên hút linh hồn và ăn thịt người. Vùng đất này chứa đầy sát khí, ai không cẩn thận tiến vào sẽ bị thối rữa da thịt mà chết.

Lời đồn lan nhanh như cháy rừng, lính biên phòng nước láng giềng hoang mang đến mức chân run cầm cập, nhiều người còn khóc lóc xin về nhà.

Trong khi dân chúng còn hoảng loạn, Lãnh Tiêu lại có thể ra vào khu vực đó bình thường, khiến mọi người càng tin rằng anh không phải người sống, mà thực sự là Diêm Vương tái thế. Thế nên mỗi lần Lãnh Tiêu xuất hiện, quân địch đều lùi ra xa, không ai dám cản đường.

Lãnh Tiêu càng làm tới, càng khiến thủ lĩnh nước láng giềng tức đến phát điên. Có lúc, họ còn suýt ra lệnh tổng động viên cả nước, khơi mào chiến tranh chỉ để tiêu diệt một mình Lãnh Tiêu.