Trong lòng đã ngầm xem Điền Kiều là vợ chưa cưới của Lãnh Tiêu, Tần Cảnh Long nhìn cô với ánh mắt ngày càng ôn hòa.
“Đồng chí Điền Kiều, cảm ơn cô đã quyên góp. Thay mặt Sư đoàn 199, tôi xin trân trọng cảm ơn tấm lòng của cô.” Tần Cảnh Long nghiêm túc cúi đầu cảm ơn cô.
Điền Kiều lập tức gạt Lãnh Tiêu ra khỏi đầu, giữ bình tĩnh, nhanh chóng đáp lễ bằng tư thế tiêu chuẩn.
“Không cần cảm ơn, thưa thủ trưởng. Phục vụ nhân dân là việc tôi nên làm.” Cô đáp lại dứt khoát và rành mạch.
Nghe những lời ấy, Tần Cảnh Long càng thêm ấn tượng tốt về cô.
“Quân đội chúng tôi luôn giữ truyền thống không nhận của dân một cây kim sợi chỉ. Tuy nhiên trong thời điểm đặc biệt này, tôi đã thay mặt đơn vị tiếp nhận số tiền quyên góp của đồng chí. Chúng tôi nhất định sẽ ghi nhận và vinh danh tấm lòng của cô.”
Ông quay sang một người lính trẻ đứng bên cạnh:
“Tiểu Tần, gọi điện thoại cho tòa soạn báo Quân khu, bảo họ cử người đến phỏng vấn đồng chí Điền Kiều. Một người dám hy sinh lợi ích cá nhân, hết lòng vì nhân dân như cô ấy xứng đáng được toàn quân ghi nhớ.”
Tuy không đến mức trở thành hình mẫu toàn quân, nhưng việc cô làm cũng đủ để được tuyên dương cá nhân.
Tần Cảnh Long làm việc như vũ bão, chỉ sau chưa đến ba phút gặp mặt đã nhanh chóng sắp xếp xong xuôi việc tiếp theo liên quan đến số tiền quyên góp của Điền Kiều.
Ngoài việc liên hệ báo chí, ông còn nói rõ với cô rằng tuy cô trực tiếp giao tiền cho ông, nhưng ông không thể giữ mà phải trình lên cấp trên.
“Nếu bên trên muốn gặp cô, đừng quá lo lắng, chỉ là một cuộc gặp mặt thân mật thôi. Đừng sợ gì cả.” Tần Cảnh Long nói bằng giọng nhẹ nhàng, trấn an cô.
“Vâng!” Điền Kiều cố kiềm chế sự phấn khích, gật đầu mạnh mẽ.
Thấy cô không có gì thắc mắc, Tần Cảnh Long tiếp tục nói: “Đợi khi số tiền này được cấp trên xác minh rõ ràng, tôi mới có thể làm theo ý cô, chuyển nó đến đúng những người đang cần được giúp đỡ.”
“Cô cứ yên tâm, tôi sẽ trực tiếp giám sát, đảm bảo tiền đến đúng chỗ, tuyệt đối không để ai lợi dụng hay tham ô.”
“Nhưng tôi phải nói trước, số tiền này không hoàn toàn dùng cho người của quân khu chúng ta. Có trường hợp cần gấp hơn ở các đơn vị khác, tôi cũng không thể làm ngơ.”
Điền Kiều tiếp tục gật đầu, thể hiện sự thấu hiểu: “Tôi nghe theo thủ trưởng sắp xếp. Tôi tin tưởng thủ trưởng.”
Câu nói đó khiến Tần Cảnh Long cảm thấy rất hài lòng.
Một cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, thật khiến ông thấy dễ chịu hơn hẳn cái tính lạnh lùng, ngang ngạnh của Lãnh Tiêu. Càng nhìn càng thấy ưng ý, Tần Cảnh Long đích thân viết giấy chứng nhận quyên góp cho Điền Kiều.
Trên ngực cô là một bông hoa lụa màu đỏ thắm, trong tay là giấy chứng nhận còn mới nguyên mùi mực, cùng với lá cờ lưu động dành cho cá nhân tiên tiến. Điền Kiều mở to mắt, mặt đỏ bừng vì phấn khích.
Trời ơi, cô sắp được lên báo Quân khu! Thật sự không thể tin được! Quá tuyệt vời!
Báo Quân khu là cơ quan ngôn luận của Bộ Chính trị Quân khu Thanh Thị, trực thuộc Đảng ủy Quân khu. Từ ngày thành lập đến nay, báo luôn kiên trì tuyên truyền đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng; phản ánh kịp thời các quyết định, chỉ đạo và công tác trọng tâm trong xây dựng quân đội. Đồng thời, báo cũng giới thiệu gương chiến sĩ tiêu biểu và chia sẻ kinh nghiệm trong công tác tại các đơn vị cơ sở.
Báo Quân khu có nhiều chuyên mục như: “Sinh hoạt Đảng”, “Giai điệu thanh xuân”, “Phổ biến pháp luật”, “Văn hóa quân đội”, “Quân dự bị vinh quang”… Ngoài ra còn có các phụ bản văn nghệ như: “Góc viết chiến sĩ”, “Tâm tình đồng đội”, “Điểm binh thao trường”, “Tin nhanh doanh trại”, “Chân dung binh sĩ ưu tú”...
Mỗi quân khu đều có báo riêng của mình, tiếng nói chính thức và quan trọng của Đảng ủy nơi đó. Từng con chữ trên trang báo đều như viên đạn tinh thần, hướng thẳng vào trận tuyến tư tưởng, nâng cao sĩ khí và đoàn kết nội bộ.
Được đưa tin trên báo Quân khu – lại còn là nhân vật tiêu biểu – đó là một vinh dự không phải ai cũng có được. Lần này, Điền Kiều chính là gương mặt đại diện hoàn toàn chính diện.
So với việc xuất hiện trong chuyên mục tuyên truyền của cán bộ quân khu thì việc được lên báo còn “oách” hơn nhiều!
Tuyên truyền qua loa phát thanh nội bộ thì mấy ai nghe? Ngoài Điền Kiều và vài doanh trại gần văn công đoàn ra, những người ở xa chút là chẳng nghe rõ gì hết – cái loa lớn đến mấy cũng vô dụng.
Còn báo Quân khu thì sao? Phát hành trên toàn quốc, lan tỏa đến mọi quân nhân!
Chưa kể ngoài báo nội bộ của từng quân khu, còn có Tổng báo Quân khu – phát hành mỗi tháng một lần, tập hợp những tin tức và gương anh hùng tiêu biểu của toàn quân trong tháng. Được lên đó, chẳng khác nào cả nước đều biết đến bạn!
Theo tính toán của Tần Cảnh Long, nhân vật như Điền Kiều chắc chắn không chỉ được thấy trên báo nội bộ của Quân khu Thanh Thị. Cô hoàn toàn có khả năng được đưa lên Tổng báo Quân khu – tờ báo cấp cao hơn, phát hành toàn quốc.
Giá trị từ số tiền Điền Kiều quyên góp là điều ai tinh ý cũng nhìn ra. Dù Tần Cảnh Long không đích thân giúp cô nổi tiếng, thì những lãnh đạo ở các quân khu khác – những người cũng đang thiếu thốn nguồn lực – sẽ tự động lan truyền câu chuyện, góp phần đưa tên tuổi Điền Kiều “ra vòng”.
Điền Kiều đâu thể ngờ, chỉ sau một tháng, cô sẽ nổi tiếng đến mức nào.
Tới lúc đó, cho dù có người không ưa cô, hay những kẻ lắm tiền không muốn quyên góp tìm cách bôi xấu cô, thì vẫn chẳng thể phủ nhận: Điền Kiều là tấm gương được chính phủ ghi nhận.
Đây là báo Quân khu đấy!
Có sự xác nhận từ báo Quân khu, trừ phi Điền Kiều phạm sai lầm nghiêm trọng động đến nguyên tắc, còn không thì chẳng ai có thể gọi cô là "phần tử xấu" được nữa. Cô chính là tấm gương sáng, là đồng chí ưu tú, rõ ràng minh bạch.
Tần Cảnh Long đúng là hậu thuẫn đáng nể. Chỉ bằng một bài viết và một tấm hình, ông như thể phủ cho Điền Kiều một lớp “hào quang”, chẳng khác gì được chụp ảnh chung với lãnh đạo cấp cao. Bảo sao Điền Kiều không vui mừng? Cô thực sự hạnh phúc đến mức muốn bay lên trời!
Khi cán bộ phụ trách báo chí của quân khu đến chụp ảnh lưu niệm giữa Tần Cảnh Long và Điền Kiều, cô cười rạng rỡ như học sinh tiểu học, vừa ngốc nghếch vừa dễ thương, chẳng giống hình ảnh chững chạc thường ngày chút nào.
Cũng không trách cô mất bình tĩnh như vậy.
Kiếp trước, danh hiệu "phần tử xấu" như một bóng ma đè nặng tâm trí cô. Nay được báo quân đội đưa tin chính diện, nghĩa là hoàn toàn xóa sạch quá khứ đen tối đó. Sao cô có thể không xúc động cho được?
Sau ảnh chụp với thủ trưởng, Điền Kiều còn được đeo hoa lớn màu đỏ, cầm giấy chứng nhận quyên góp và lá cờ thi đua cá nhân tiên tiến. Cô chụp thêm một bức ảnh tập thể cùng mọi người trong văn phòng của Tần Cảnh Long.
Chụp xong ảnh tập thể, Tần Cảnh Long còn yêu cầu cán bộ báo chí chụp riêng một bức chân dung cho Điền Kiều.
Thật ra, ông định âm thầm đưa tấm ảnh này cho Lãnh Tiêu xem, muốn giúp hai người “nên duyên”.
Đây chính là một chút tư tâm nhỏ của Tần Cảnh Long. Nhưng cán bộ báo chí lại hiểu lầm, tưởng rằng thủ trưởng đặc biệt coi trọng Điền Kiều. Vì thế, anh ta quyết định dùng hết tài năng, chụp cho cô thật nhiều bức ảnh đẹp, rồi viết một bài báo sâu sắc, tình cảm, ngôn từ đầy cảm xúc.
Rời văn phòng của Tần Cảnh Long, Điền Kiều bắt đầu "buổi chụp ảnh đặc biệt" dưới sự hướng dẫn của cán bộ báo chí. Từ lúc tập luyện trong đoàn văn công, đến lúc ăn cơm, sinh hoạt, lên sân khấu biểu diễn – miễn là chỗ nào thể hiện được nét đẹp, sự tử tế và đáng quý của cô – đều được ghi lại.
Thấy tay nghề chụp ảnh của cán bộ báo chí không thua gì nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, Điền Kiều vui vẻ đưa thêm chút tiền, nhờ anh rửa thêm vài bộ ảnh đẹp để làm kỷ niệm.
Thực ra, lý do cô đưa ra là “để lưu giữ làm kỷ niệm”, nhưng trong lòng lại muốn đem ảnh tặng cho Lãnh Tiêu xem.
"Chắc chắn anh ấy sẽ thích!" – Điền Kiều nghĩ thầm, ngọt ngào mỉm cười.
Không chỉ vậy, cô còn quyết định rằng, sau này khi Lãnh Tiêu trở về, cô sẽ chụp thật nhiều ảnh cùng anh. Để lần sau nếu có phải xa nhau, cô vẫn có ảnh anh để ngắm mỗi ngày.
Khi cả nhóm vào nhà ăn, cán bộ báo chí định mời Điền Kiều dùng bữa, nhưng cô cười từ chối. Cô còn cảm ơn anh đã chụp ảnh giúp mình, và ngược lại muốn mời anh bữa cơm. Cán bộ báo chí lập tức xua tay, vẻ mặt khổ sở, không dám nhận.
Chê cười thật, Điền Kiều rõ ràng là một đại mỹ nữ, thử hỏi có người đàn ông nào khi đi ăn với một mỹ nữ lại để cô ấy trả tiền?
Điền Kiều không chỉ xinh đẹp, tính cách lại hiền lành, thêm nữa còn rất có tiền. Chuyện cán bộ báo chí (Chương can sự) có chút ý với cô cũng không có gì lạ. Đáng tiếc, Điền Kiều lại khó tiếp cận. Dù anh ta khéo léo tán tỉnh như công đực xòe đuôi, nói hết lời hoa mỹ, thì cô cũng chẳng buồn để tâm.
Bị từ chối nhẹ nhàng, cán bộ báo chí cũng không lấy làm buồn.
Đại mỹ nữ thì thường kén chọn – chuyện thường tình thôi. Anh ta rất nhanh đã lấy lại tinh thần, tiếp tục... tung chiêu.
Thế nhưng trong mắt Điền Kiều, chỉ có Lãnh Tiêu. Ngoài anh ra, tất cả đàn ông khác – ngoại trừ Vương Thừa Chí vì một lý do đặc biệt – đều chỉ là những người xa lạ. Mấy hành động tán tỉnh của cán bộ báo chí, cô đều xem là xã giao, không để vào lòng.
Buổi phỏng vấn diễn ra rất vui vẻ.
Chỉ có một điểm trừ nhỏ: khi biết Vương Thừa Chí từng ra tay cứu giúp Điền Kiều, cán bộ báo chí đề xuất viết riêng một bài đưa tin về hắn, như một cách thay cô gửi lời cảm ơn. Điều đó khiến Điền Kiều thấy khó chịu.
Cô không phủ nhận rằng Vương Thừa Chí là một người lính tốt. Nhưng để hắn nhờ chuyện này mà "dẫm lên vai cô" để được nổi tiếng? Xin lỗi, cô chưa đủ rộng lượng đến thế.
Nghĩ lại những chuyện kiếp trước, Điền Kiều quyết định sẽ “đáp lễ” nhẹ nhàng với cả Vương Thừa Chí và Thôi Tú Vân. Đặc biệt là Thôi Tú Vân – cô cần tìm một việc gì đó khiến người phụ nữ này phân tán sự chú ý, tránh để cô ta quá rảnh mà đi gây chuyện khắp nơi.
Chuyện dẫn dắt dư luận, tạo sức ép... đâu phải chỉ mình Thôi Tú Vân biết làm. Sau khi sống lại, Điền Kiều còn rành hơn.
Cô mỉm cười nói với cán bộ báo chí: “Anh muốn đưa tin về đồng chí Vương, tôi đồng ý. Nhưng tôi mong trong bài báo đó, anh có thể làm mờ đi sự hiện diện của tôi, chỉ cần tập trung vào việc anh ấy dũng cảm, nghĩa hiệp là được rồi.”
“Vâng, tôi hiểu.” – Người cán bộ trả lời với vẻ mặt như vừa làm điều gì sai trái.
Chuyện bị cướp vốn dĩ là chuyện chẳng hay ho gì, Điền Kiều không muốn nhắc đến cũng là điều dễ hiểu. Lúc này, cán bộ báo chí thật sự hối hận vì đã nhiều chuyện.
Chẳng phải đang muốn “nịnh nọt” mà lại thành đυ.ng trúng chỗ đau sao?
Viết bài về Vương Thừa Chí chẳng khác nào rắc muối vào vết thương của Điền Kiều. Anh ta đúng là quá thiếu tinh tế mới nghĩ ra cách lấy lòng kiểu đó!
Người cán bộ lúng túng nhìn Điền Kiều, vẻ mặt ngập ngừng như muốn an ủi mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhưng Điền Kiều chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Không sao đâu, anh hiểu nhầm rồi. Chuyện tôi bị cướp, nhiều người biết lắm. Cũng chẳng có gì không thể nói cả.”
“Lý do tôi không muốn tiết lộ tên mình là vì tôi là bạn cùng phòng của Thôi Tú Vân. Cô ấy là em vợ của Vương đồng chí. Sau khi vợ của Vương đồng chí qua đời, anh ấy luôn rất quan tâm đến cô ấy. Họ đã sống cùng nhau nhiều năm, và cô ấy rất để ý đến anh ấy. Vương đồng chí đã giúp đỡ tôi trong một số chuyện, nhưng có thể đã khiến cô ấy hiểu lầm gì đó. Trước đây chúng tôi cũng đã cãi vã một trận vì chuyện của Vương đồng chí, và sau đó đã cắt đứt quan hệ. Tôi không muốn tiếp tục xung đột với cô ấy, nhưng cô ấy lại bịa đặt ra mọi chuyện. Vì vậy... anh hiểu chưa?”
Điền Kiều dừng lại một chút, cho Chương cán sự một khoảng thời gian để suy nghĩ.
“Hiểu rồi! Hiểu rồi!” Chương cán sự trả lời một cách kích động.
Thực ra, đây chẳng phải là đang trêu đùa với chuyện tình cảm sao? Lại còn thêm chút kịch tính về tình địch nữa!
Là người làm công tác văn học, Chương cán sự rất nhạy cảm, chỉ cần Điền Kiều nói một chút, anh ta lập tức hiểu ra. Không trách được Điền Kiều không để ý đến anh ta. Nếu là anh ta ở vị trí của cô, anh ta cũng sẽ lạnh lùng như vậy.
Điền Kiều thực sự quá xinh đẹp. Các anh chàng thích cô, cơ bản không cần lý do gì khác. Vương Thừa Chí cũng là đàn ông, và khi hắn cứu giúp Điền Kiều, việc hắn phải lòng cô cũng là chuyện rất bình thường.
Còn Vương Thừa Chí và Thôi Tú Vân, vốn đã có tình cảm với nhau, giờ Vương Thừa Chí lại chuyển hướng, không còn tình cảm với cô ta nữa, Thôi Tú Vân đương nhiên sẽ không chịu nổi.
Cô thật sự không có lỗi gì, Điền Kiều chẳng làm gì cả mà đã phải nhận lấy sự công kích từ Thôi Tú Vân, quả thực là không biết nói sao cho đúng.
Chương cán sự nhìn Điền Kiều với ánh mắt đầy đồng cảm.
Quả thật, Chương cán sự không hổ danh là người viết văn giỏi. Chỉ cần Điền Kiều đưa ra một chút gợi ý, anh ta sẽ nhanh chóng hiểu và hoàn thiện câu chuyện, để tất cả mọi việc trở nên hợp lý, dù đôi khi cũng chỉ là suy đoán.
Đối mặt với ánh mắt đồng cảm của Chương cán sự, Điền Kiều chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không có ý giải thích về Vương Thừa Chí và Thôi Tú Vân.
Còn giải thích làm gì?
Hai người đó chẳng phải đã như thế sao?
Ha ha. Kiếp trước, Thôi Tú Vân mắng Điền Kiều là chướng ngại vật, khiến cô ta mất hết nhân duyên. Kiếp này, Điền Kiều lại trở thành Nguyệt Lão, giúp cô ta nối lại duyên số, nhưng lần này sẽ khiến mọi chuyện trở nên bất lợi với cô ta!
Điền Kiều không cần phải giả vờ là người tốt!
Đào hố cho Thôi Tú Vân và Vương Thừa Chí, giải tỏa một chút cơn tức giận từ kiếp trước, cô nhẹ nhàng kết thúc buổi phỏng vấn.
Cuối cùng cũng xong, Điền Kiều vội vàng trở lại ký túc xá để nghiên cứu hệ thống không gian. Ha ha, cuối cùng cũng có thể liên lạc với Lãnh Tiêu rồi!
Điền Kiều hưng phấn vô cùng.