Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Đóng Vai Chính

Chương 14: Chị em tốt đùa giỡn

Sau một lúc lâu, khi tâm trạng dần ổn định, Đàm Uyển mới hoàn hồn, lớn tiếng hỏi Điền Kiều:

“Trời ạ, Kiều Kiều, cậu chơi đến đoạn nào rồi? Hay quá đi mất! Với bản nhạc này, dù không có Thôi Tú Vân làm bạn nhảy, thì trong kỳ khảo hạch trung cấp năm nay, cậu nhất định sẽ giành hạng nhất!”

“Đúng! Đúng vậy!” Tào Quý gật đầu lia lịa, tỏ ý đồng tình mạnh mẽ. “Bản nhạc này tuyệt vời quá! Nghe xong mà cả người tớ như ấm lên, tâm trạng cũng tốt hẳn. Một giai điệu có thể mang đến hy vọng và niềm vui như thế này, chỉ có vũ đạo giỏi nhất của đoàn văn công chúng ta mới xứng đáng khiêu vũ cùng nó! Thôi Tú Vân ấy à, chẳng đáng nhắc tới! Mau thay thế cậu ta đi!”

“A a a...” Càng nói càng phấn khích, Tào Quý vừa khoa tay múa chân vừa chạy đến bên Điền Kiều, ôm lấy cô, mặt đầy háo hức:

“Kiều Kiều, bản nhạc này có lời chưa? Tớ muốn hát quá đi mất! A a a, không được, tơ không xứng! Trình độ của tớ kém lắm! Chỉ có người đứng đầu hợp xướng của đoàn mình mới xứng để trình diễn bản nhạc này!”

“Kiều Kiều, tớ thật sự rất vui! Cả đời này, tớ không ngờ lại có cơ hội được nghe một bản nhạc hay đến thế. Nếu chết đi, tớ cũng mãn nguyện rồi!”

Tào Quý quả thực đang tâng bốc quá đà. Đến mức người sáng tác như Điền Kiều cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Bản nhạc này thật sự tốt đến vậy sao? Điền Kiều hơi xấu hổ.

Bản nhạc này chính là sự hoàn thiện và cải biên từ bản gốc Cánh Đồng Bát Ngát, mà cô đã đặt tên mới là Hy Vọng. Cấu trúc của nó rất linh hoạt, có thể chơi bằng bất kỳ nhạc cụ nào mà vẫn giữ được âm hưởng đẹp đẽ.

Kiếp trước, chỉ có Lãnh Tiêu từng được nghe nó. Khi ấy, Lãnh Tiêu cũng khen rằng giai điệu rất du dương. Chỉ là, Điền Kiều không rõ liệu đó có phải do trong mắt người tình hóa Tây Thi hay không, hay thực sự trình độ của cô đủ xuất sắc.

Đây là lần đầu tiên Điền Kiều trình diễn bản nhạc này trước mặt người khác, ngoại trừ Lãnh Tiêu. Việc được Tào Quý và mọi người công nhận, thậm chí còn đánh giá cao như vậy, khiến cô không khỏi vui mừng.

“Bản nhạc này tớ vừa sáng tác gần đây, tên là Hy Vọng.” Điền Kiều nén sự ngượng ngùng, đáp lời Tào Quý. “Trước đó, Cánh Đồng Bát Ngát còn quá non nớt. Dạo này ở nhà tớ có chút cảm hứng nên đã trau chuốt lại nó. Bài hát vẫn chưa có lời. Nếu các cậu thấy hay, tớ sẽ viết lời rồi giao cho Tiểu Quý Tử thể hiện.”

Tào Quý và Đàm Uyển vốn đã linh cảm rằng đây là tác phẩm của Điền Kiều, nhưng khi nghe chính cô xác nhận, cả hai vẫn không khỏi bàng hoàng, nổi hết da gà.

Trời ạ! Thiên phú của Điền Kiều thật sự đáng sợ!

Cô mới bước chân vào con đường âm nhạc bao lâu chứ?

Nhiều nhạc sĩ cả đời chưa chắc đã viết nổi một tác phẩm kinh diễm đến vậy, còn Điền Kiều thì hạ bút thành văn trong chớp mắt! Ông trời đúng là quá thiên vị mà!

Chỉ riêng bản Hy Vọng này, Tào Quý dám chắc nó sẽ trở thành một ca khúc vang danh, được lưu truyền rộng rãi.

Càng nghĩ càng phấn khích, Tào Quý ôm chầm lấy Điền Kiều, la hét đầy kích động.

“A a a, Kiều Kiều, quen biết cậu đúng là hạnh phúc nhất trên đời! Tớ lại còn may mắn tận mắt chứng kiến thời khắc một siêu sao ra đời! Ha ha, ta mong tới ngày khảo hạch trung cấp quá! Khi đó, bản nhạc này nhất định sẽ chinh phục tất cả mọi người!”

Điền Kiều lại bị Tào Quý tâng bốc đến đỏ mặt. Cô vốn định khiêm tốn một chút, nhưng Tào Quý cứ khăng khăng cho rằng cô xứng đáng được công nhận, không để Điền Kiều tự xem nhẹ bản thân.

Tào Quý lúc này đã phấn khích đến tột độ.

Cô nghĩ đến kỳ khảo hạch sắp tới, chắc chắn sắc mặt của Thôi Tú Vân sẽ vô cùng đặc sắc! Nghĩ đến cảnh đó, Tào Quý chỉ muốn thời gian trôi nhanh hơn để được chứng kiến tận mắt.

Thực ra, Tào Quý vốn cũng có thiện cảm với Điền Kiều. Hôm nay, sau khi nghe những lời của Thôi Tú Vân, cô ấy lại càng khó chịu, chẳng thể hiểu nổi thái độ của người kia. Thế là cô ấy quyết định hoàn toàn đứng về phía Điền Kiều, chẳng còn chút hảo cảm nào với Thôi Tú Vân nữa.

Nghĩ đến việc Thôi Tú Vân sẽ phải chịu thua thiệt, Tào Quý liền vui mừng thay cho Điền Kiều. Sau khi cười đủ, cô ấy nghiêm túc nói với Điền Kiều:

"Kiều Kiều, bài hát hay như vậy, cậu đừng vì thân thiết với tớ mà để nó bị lãng phí. Dù tớ rất muốn hát, nhưng tớ biết thực lực mình chưa đủ. Lần này tớ sẽ không ép buộc nữa. Chờ tớ luyện tập xong, đến lúc đó, tớ muốn cậu sáng tác riêng cho tớ một bài hát! Ha ha ~"

Nghĩ đến việc sắp có bài hát độc quyền của riêng mình, Tào Quý cười sung sướиɠ.

Thấy Tào Quý thật sự không bận tâm đến việc có được bài hát này hay không, Điền Kiều cũng không ép buộc nữa.

"Được! Nếu cậu đã nói vậy, đến lúc đó tớ nhất định sẽ sáng tác một bài còn hay hơn bài này cho cậu hát! Tớ đảm bảo giọng hát của cậu sẽ vang danh khắp đất nước, từ Nam chí Bắc. Ha ha, khi ấy, Tiểu Quý của chúng ta sẽ trở thành ngôi sao ca nhạc được hàng triệu người mến mộ!"

Nghe Điền Kiều nói vậy, Đàm Uyển cũng hùa theo trêu chọc, cùng nhau gọi Tào Quý là "ngôi sao ca nhạc đại tài". Khiến Tào Quý vừa vui vừa xấu hổ.

"Ai da, các cậu đừng trêu tớ nữa! Xem tớ có trị được hai người không đây!"

Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, Tào Quý lập tức vung tay ra chiêu, cù nách cả Điền Kiều lẫn Đàm Uyển, khiến hai cô nàng cười nghiêng ngả không ngừng.

Điền Kiều không thể chạy vì vướng chân váy, còn Đàm Uyển lại là người cực kỳ nhột. Cả hai chẳng thể phản kháng, chỉ trong chốc lát đã bị Tào Quý hành cho mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa vì cười.

Thấy hai người bạn đã cười đến mức không thể động đậy, Tào Quý mới đắc ý chống nạnh cười lớn.

"Ha ha! Phục chưa! Ha ha ~"

Điền Kiều và Đàm Uyển dù tức giận nhưng không thể làm gì, bởi vì Tào Quý quả thật là... quá "ăn gian"! Cô nàng này toàn thân chẳng có một chỗ nào nhột cả! Dù có cù chân hay cù nách thì cô ấy cũng chẳng hề hấn gì.

Lúc mới quen nhau, Điền Kiều còn không tin trên đời có người không bị nhột, nên cùng Đàm Uyển ra sức thử nghiệm. Kết quả là hai người cào đến mức tay mỏi nhừ, mà Tào Quý thì vẫn giữ bộ mặt tỉnh bơ.

Chuyện này... đúng là vô lý hết sức!

"Cậu gian lận!" Điền Kiều nhịn không được, lần thứ một trăm lẻ tám tức giận tố cáo Tào Quý.

Tào Quý cười càng đắc ý.

"Ha ha, không còn cách nào đâu, cha mẹ tớ sinh ra đã vậy rồi. Ghen tị cũng vô ích nha ~"

Bị chọc tức đến mức không chịu nổi, Điền Kiều và Đàm Uyển liếc nhìn nhau, cùng đưa ra đòn sát thủ.

"A ha ha! Tiểu Quý, đừng vội đắc ý! Bọn tớ sẽ đồng quy vu tận với cậu!"

Nói xong, cả hai nhào tới, đè chặt Tào Quý xuống giường, không cho cô nàng động đậy.

Bị đè chặt đến mức không thể nhúc nhích, hơi thở dồn dập, Tào Quý trợn tròn mắt, trong khi Điền Kiều và Đàm Uyển cười gian xảo. Cuối cùng cũng có thể "báo thù" được!

"Xem ai trị được ai nào!"

"Ha ha, không ngờ bọn tớ lại dùng chiêu "núi Thái Sơn đè đỉnh" chứ gì!"

"Ai ai, tỷ tỷ, muội muội, tớ sai rồi! Tha cho tớ đi!"

"Không tha đâu! Hãy đón nhận đòn tiếp theo!"

"Ha ha ha ha..."

Ba cô gái đùa nghịch vui vẻ, tiếng cười vang khắp ký túc xá, thậm chí còn vọng ra xa, khiến người đi ngang qua cũng phải tò mò ngoái lại nhìn.

May mắn là lúc này mọi người đều đang ăn cơm, ký túc xá bên cạnh không có ai, nếu không, chắc chắn mấy người Điền Kiều sẽ bị vây xem.

Sau khi chơi đùa thỏa thích, cả nhóm mới chịu thu lại “phép thuật”, chỉnh trang lại quần áo, chăn gối, và dọn dẹp giường chiếu bừa bộn.

Gấp chăn màn ngay ngắn như miếng đậu hũ vuông vức, Đàm Uyển quay sang hỏi Điền Kiều:

"Kiều Kiều, hôm nay cậu có quay lại đơn vị huấn luyện không?"

Vì chân Điền Kiều không tiện đi lại, nếu cô phải trở về đơn vị hôm nay, cả nhóm sẽ phải xuất phát sớm để tránh đến trễ.

"Không, hôm nay tớ còn có việc. Ngày mai tớ sẽ cùng các cậu trở lại huấn luyện." Vừa nói, Điền Kiều vừa nghiêng đầu vấn tóc.

"Được thôi." Đàm Uyển gật đầu, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn thời gian, liền nhanh chóng chạy ra phòng nước giúp Điền Kiều mang về một chậu nước ấm.

Tào Quý liếc nhìn chân Điền Kiều, có chút lo lắng:

"Giữa trưa có cần tớ lấy cơm giúp cậu không?"

"Không cần đâu." Điền Kiều mỉm cười lắc đầu. "Các cậu cứ yên tâm đi, tớ tự lo được mà."

Đàm Uyển vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng vì sắp trễ giờ tập hợp, cô ấy chỉ kịp dặn dò Điền Kiều đừng cậy mạnh. Nếu có việc gì, cứ chờ họ trở về rồi tính. Sau đó, cô ấy cùng Tào Quý vội vàng chạy đi tập trung.

Nhìn theo bóng dáng hai người bạn tràn đầy sức sống chạy xa dần, Điền Kiều cảm thấy lòng mình ấm áp vô cùng.

Có bạn bè bên cạnh thật tốt biết bao!

Kiếp này, ngoài việc sống hạnh phúc cho riêng mình, cô nhất định sẽ giúp họ tránh khỏi những kiếp nạn trong số mệnh để cùng nhau đón nhận hạnh phúc.

Người tốt nhất định sẽ gặp điều tốt lành.

Còn những kẻ âm mưu xảo trá, những tên tra nam xấu xa, tất cả hãy biến mất đi!