Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Đóng Vai Chính

Chương 13: Kiếp trước của Điền Kiều

Nhờ Đàm Uyển nhắc nhở, Điền Kiều mới sực nhớ ra kỳ thi giữa năm sắp đến gần. Ở kiếp trước, Thôi Tú Vân vì ghen ghét chuyện tình cảm giữa Điền Kiều và Vương Thừa Chí mà cố tình giở trò trong kỳ thi, khiến Điền Kiều bị điểm thấp. Kết quả, cô bị phân vào khu ký túc xá tồi tàn nhất.

Ký túc xá đó là nơi khắc nghiệt nhất, mỗi căn phòng chứa đến hai mươi người, phải ngủ chung trên những chiếc giường tầng chật chội. Điền Kiều khi ấy chưa từng chịu cảnh khổ sở như vậy nên không thể nào thích nghi nổi.

Không chỉ vậy, chuyện yêu đương còn chiếm quá nhiều tâm trí của cô, khiến cô không còn thời gian trau dồi kỹ năng. Đến kỳ thi cuối năm, đúng lúc cô bị ốm nghén nặng nhất, nên kết quả càng thê thảm hơn.

Hai lần thi tuyển vào đoàn văn công, cô đều trượt. Địa vị trong đoàn dần dần tụt dốc không phanh, đến mức suýt bị loại.

Từ nhỏ, Điền Kiều vốn là người kiêu ngạo, chưa bao giờ gặp khó khăn trong học hành hay thi cử. Thế mà giờ đây, từ một học sinh xuất sắc được người người ngưỡng mộ, cô lại trở thành kẻ thi cử bết bát. Sự chênh lệch này là cú sốc quá lớn, khiến cô ngày càng mất tự tin, liên tục hoài nghi bản thân, thậm chí tự phủ định chính mình. Trong thời điểm khó khăn ấy, Thôi Tú Vân chẳng những không an ủi mà còn không ngừng giễu cợt, khiến cô càng thêm suy sụp.

Mang thai thực sự rất vất vả. Trong lúc Điền Kiều khổ luyện kỹ năng đàn, cô đã bị động thai, suýt chút nữa sinh non. Cuối cùng, cô đành chấp nhận sự sắp xếp của Vương Thừa Chí, rời khỏi đoàn văn công quân khu để dưỡng thai.

Có lẽ cô vốn không phù hợp với con đường nghệ thuật. Có lẽ tài năng của cô không hề xuất chúng như cô từng nghĩ. Giấc mơ rồi cũng không thể trở thành cơm ăn áo mặc, tốt nhất vẫn là về nhà an tâm dưỡng thai. Điền Kiều tự an ủi bản thân như vậy.

Cứ thế, cô rời xa đoàn văn công mà mình yêu thích. Đây là một trong những điều khiến cô hối hận nhất trong đời, ngoài việc kết hôn với Vương Thừa Chí.

Điền Kiều là một cô gái đơn thuần, không thích những mối quan hệ phức tạp, chỉ mong muốn có một cuộc sống êm đẹp như trong truyện cổ tích. Nhưng cuộc sống không đơn giản như vậy.

Không ai có thể mãi che chở cho cô. Xã hội vốn đầy rẫy những khó khăn, cô không thể cứ mãi né tránh mà phải học cách tự đứng vững trên đôi chân của mình. Dù có bị tổn thương, dù có bị cuộc đời vùi dập, cô cũng không thể từ bỏ.

Trước khi Vương Thừa Chí qua đời, Điền Kiều từng ngây thơ nghĩ rằng cả đời này cô có thể sống dưới sự bảo bọc của hắn, làm một người phụ nữ nhỏ bé được yêu thương là đủ.

Nhưng đó chỉ là một giấc mộng.

Vương Thừa Chí đã chết.

Sau khi hắn mất, mọi gánh nặng trong gia đình họ Vương đều đổ lên vai Điền Kiều. Vì phải nuôi sống cả nhà, cô buộc phải trưởng thành.

Không còn công việc ở đoàn văn công, nhờ thân phận sinh viên và vợ liệt sĩ, Điền Kiều nhanh chóng được tổ chức sắp xếp cho một công việc mới – làm thư ký cho một cơ quan.

Dù việc sinh con khi còn là sinh viên đã khiến cô không thể hoàn thành chương trình đại học, nhưng so với đa số người ngoài xã hội, cô vẫn được xem là một nhân tài có học vấn cao. Một sinh viên Bắc Đại chưa tốt nghiệp, đi làm thư ký viết tài liệu, cũng không có gì khó khăn.

Những năm đầu làm thư ký, công việc của Điền Kiều chỉ đơn giản là soạn thảo và sắp xếp hồ sơ. Nhưng càng thăng tiến, trách nhiệm của cô càng lớn, áp lực cũng ngày một nhiều hơn.

Làm thư ký cấp cao không chỉ cần năng lực, mà còn phải có EQ, biết cách cư xử khéo léo, biết nắm bắt tâm lý người khác. Nhưng Điền Kiều lại quá kiêu ngạo, cô không thích luồn cúi hay nịnh bợ ai.

Một nữ thư ký mà quá thẳng thắn, không biết lấy lòng cấp trên, rất dễ bị cô lập. Vì làm việc quá nghiêm túc, cô thường bị nói là thích thể hiện. Dần dần, cô cảm thấy công việc này thật khó chịu, càng làm càng không vừa ý.

Không chỉ công việc, ngay cả cuộc sống của Điền Kiều cũng trở nên bế tắc.

Là một nữ thư ký, hơn nữa lại xinh đẹp, dù cô có năng lực đến đâu cũng không tránh khỏi những lời đồn đại. Không ít người xì xào sau lưng, nói cô là "tình nhân của lãnh đạo". Thanh danh của Điền Kiều vốn đã không tốt, giờ lại càng bị bôi nhọ.

Lời đồn càng lan rộng, ngay cả gia đình cô cũng oán trách, cho rằng cô khiến họ bị liên lụy. Điền Kiều không thể biện minh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cuộc sống này khiến cô ngột ngạt đến mức không thở nổi, tâm trạng ngày càng nặng nề.

Đến năm 1966, khi Đại Cách mạng Văn hóa bùng nổ, Điền Kiều cuối cùng cũng bị tố cáo vì "vấn đề tác phong". Đối với cô, đây có lẽ lại là một sự giải thoát theo một cách khác.

Khi đó, người phụ trách điều tra Điền Kiều là một kẻ lưu manh. Hắn ta thấy cô xinh đẹp liền nảy sinh ý xấu.

Tính tình Điền Kiều cứng cỏi, thà chết chứ không chịu nhục. Trong lúc phản kháng, cô chịu không ít đau đớn. Khi cô dần tuyệt vọng, nghĩ rằng mình không thể thoát khỏi Ủy ban Cách mạng, thì Lãnh Tiêu xuất hiện.

Điền Kiều bị dồn ép, không ai giúp đỡ, khiến Lãnh Tiêu nhớ đến em gái ruột của mình – Lãnh Toàn, người đã chết một cách bi thảm. Có lẽ trước kia, cô ấy cũng từng phản kháng kịch liệt như Điền Kiều, chỉ tiếc là không có ai cứu cô ấy.

Càng nhìn Điền Kiều, Lãnh Tiêu càng nhớ đến em gái mình. Nhớ lại người thân chết thảm, sau khi rời khỏi quân đội, tính cách anh đã thay đổi hoàn toàn. Một cơn giận dữ bùng lên, anh ra tay, kéo Điền Kiều ra khỏi Ủy ban Cách mạng.

Chỉ là khi đó, Lãnh Tiêu đã trở thành một con người lạnh lùng, vô tình. Anh cứu Điền Kiều, nhưng chẳng hề bận tâm đến cô.

Hạ Phán đã chứng minh với Lãnh Tiêu rằng, lòng tốt bừa bãi chỉ chuốc lấy tai họa. Vì thế, anh lập tức thu hồi lòng thương hại, coi như Điền Kiều chưa từng tồn tại, cũng không muốn dính dáng đến cô.

Điền Kiều hiểu rõ ý tứ của Lãnh Tiêu, nên không tự chuốc phiền phức. Cả hai đều là những người từng chịu tổn thương, trái tim đã khép chặt, không muốn bất kỳ ai đến gần. Nhưng người có duyên, dù trốn thế nào cũng không thể tránh khỏi.

Điền Kiều xinh đẹp đến mức khiến kẻ khác ghen ghét, cũng khiến những kẻ có dã tâm thèm khát.

Môi trường xã hội bấy giờ càng khuếch đại lòng dạ hiểm ác của con người, tạo điều kiện cho kẻ xấu lộng hành. Một thiên kim tiểu thư nhà tư bản như Điền Kiều, không nơi nương tựa, chẳng khác gì con mồi mặc người xâu xé. Chỉ trong ba ngày, cô đã bị tố giác không biết bao nhiêu lần.

Trước đó, chuyện Lãnh Tiêu ra tay cứu Điền Kiều đã truyền khắp Ủy ban Cách mạng. Dù không ai hiểu tại sao anh lại để mắt đến cô, nhưng ai cũng biết anh là kẻ điên. Đám tay chân của anh sợ rằng nếu Điền Kiều gặp chuyện không may, Lãnh Tiêu sẽ hủy diệt cả Ủy ban Cách mạng, hoặc chí ít cũng sẽ khiến bọn họ thân bại danh liệt. Vì thế, chúng nhanh chóng báo tin cho Lãnh Tiêu để anh xử lý.

Lãnh Tiêu thông minh, chỉ cần liếc mắt là hiểu ngay Điền Kiều bị người ta cố tình hãm hại. Nếu không ra mặt bảo vệ, cô sớm muộn gì cũng gặp nạn.

Nhưng Lãnh Tiêu bây giờ không còn là con người của ngày xưa nữa.

Giờ đây, anh đã là "đao phủ" của Ủy ban Cách mạng, danh tiếng tàn ác lan rộng khắp nơi. Nếu anh công khai bảo vệ Điền Kiều, danh tiếng cô sẽ còn thê thảm hơn hiện tại!

Vì thế, để giúp cô mà không khiến cô bị liên lụy bởi tai tiếng của mình, Lãnh Tiêu giả vờ chán ghét Điền Kiều. Một mặt, anh âm thầm bảo vệ cô, mặt khác lại tung tin rằng: "Điền Kiều là người ta có thể khi dễ, nhưng chỉ có ta mới được quyền làm thế. Kẻ nào dám ra tay trước ta, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!"

Mọi người đều nghĩ rằng Điền Kiều quá xinh đẹp, làm chướng mắt Lãnh Tiêu, nên anh mới muốn biến cô thành Hạ Phán thứ hai. Nghĩ đến kết cục bi thảm của Hạ Phán, ai nấy đều kinh hãi, không ai dám nhắm vào Điền Kiều nữa.

Bởi vì Lãnh Tiêu thực sự điên rồi.

Những kẻ từng liên quan đến Hạ Phán đều bị anh trả thù, ngay cả một con chó ven đường cũng không tha. Nếu anh thật sự coi Điền Kiều là con mồi tiếp theo, ai còn dám động vào cô?

Trên đời này không thiếu mỹ nhân, chẳng ai ngu ngốc đến mức liều mạng vì một người phụ nữ mất chồng như cô.

Kẻ nào không biết lượng sức, chỉ có nước mất cả chì lẫn chài!

Dưới sự can thiệp của Lãnh Tiêu, những kẻ nhòm ngó Điền Kiều đều biến mất không dấu vết. Nhờ vậy, cuộc sống của cô cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Được Lãnh Tiêu bảo vệ hết lần này đến lần khác, Điền Kiều dần trở nên gan dạ hơn. Cuộc sống ngột ngạt khiến cô muốn tìm một nơi để giãi bày tâm sự, và Lãnh Tiêu vô tình trở thành người lắng nghe.

Lúc đó, Điền Kiều không hề mong đợi Lãnh Tiêu sẽ giúp đỡ mình. Cô chỉ đơn thuần tìm một người đáng tin cậy để trút bầu tâm sự. Lãnh Tiêu là một kẻ mạnh mẽ và điềm tĩnh, sẽ không tiết lộ bí mật của cô, cũng không tỏ ra bối rối khi nghe những lời than vãn. Chính vì vậy, cô bắt đầu thổ lộ mọi nỗi niềm với anh.

Nhưng một lần nữa, Lãnh Tiêu lại hành động ngoài dự đoán của Điền Kiều.

Biết cô không thích công việc hiện tại, anh lập tức tìm cho cô một công việc khác. Biết cô tiếc nuối vì không thể tiếp tục theo đuổi nghệ thuật trong đoàn văn công, anh sắp xếp để cô được điều chuyển sang xưởng nhạc cụ, chuyên phụ trách bảo trì đàn.

Lãnh Tiêu đáng sợ đến mức, chỉ cần một lời nói của anh, không ai dám phản đối. Chứng kiến việc Điền Kiều từ bỏ một công việc ổn định để trở thành nhân viên kỹ thuật tại xưởng đàn, những kẻ từng ghen ghét cô cũng bớt địch ý hơn.

Con người vốn dĩ là như vậy, chỉ cần thấy người khác còn thảm hơn mình, họ sẽ dễ dàng nảy sinh lòng thương hại.

Tình cảnh của Điền Kiều bị xem là "đáng thương", khiến danh tiếng và các mối quan hệ của cô dần được cải thiện. Nhưng bản thân cô lại không cảm thấy như vậy.

Cô hiểu rằng, Lãnh Tiêu đang giúp mình. Cô biết anh sẽ không hại cô. Nếu với người khác, xưởng nhạc cụ là nơi ẩm thấp tăm tối, thì với cô, đó lại là thiên đường.

Ở đó, cô có thể tự do chạm vào đàn, sửa đàn, chơi nhạc mỗi ngày. Cuộc sống giản đơn ấy không chỉ giúp cô thực hiện giấc mơ theo một cách khác mà còn rèn luyện cho cô kỹ năng chơi đàn ngày càng điêu luyện hơn.

Chính những ngày tháng ấy khiến Điền Kiều chắc chắn rằng cô yêu nghệ thuật. Văn học chỉ là công cụ mưu sinh, nhưng âm nhạc mới là đam mê thực sự. Vì vậy, sau khi sống lại, cô nhất quyết không muốn rời khỏi đoàn văn công của quân khu.

Với kinh nghiệm từ kiếp trước, một kỳ thi sát hạch nhỏ nhoi của đoàn văn công sao có thể làm khó cô?

Kiếp trước, vì non nớt mà cô bị Thôi Tú Vân cản đường, trượt kỳ thi tuyển giữa năm. Nhưng giờ đây, cô đã là người tinh thông đủ loại nhạc cụ, ai có thể cản trở cô nữa?

Không muốn để bạn bè lo lắng, Điền Kiều chỉ cười thần bí rồi lấy ra chiếc đàn phong cầm đã để lâu trong ký túc xá, kéo cho Đàm Uyển và Tào Quý một bản nhạc hoàn toàn mới.

Khúc nhạc kết thúc, dư âm còn vang vọng.

Âm điệu tuyệt diệu đến mức Đàm Uyển và Tào Quý chỉ biết há hốc miệng nhìn cô chằm chằm.

"Đây là bài gì vậy? Sao lại hay đến thế?"

Mới chỉ mấy ngày không gặp, tại sao kỹ năng chơi đàn của Điền Kiều lại có thể tiến bộ đến mức này?!