Nghịch Tập Trong Văn Niên Đại

Chương 24: Gặp phải Tả đại nương

EDIT: HẠ

Cố Lập Xuân giải thích: “Mẹ, ăn cơm lúc tâm trạng không tốt dễ bị đau dạ dày lắm, mọi người cùng nhau ăn cơm, ông ấy không vui, con cũng không vui. Về sau cứ như vậy đi, con nói với ông ấy rồi, chia ra ăn riêng, lượng đồ ăn cũng sẽ không thiếu.”

Đối với loại người như Cố Đại Giang, Cố Lập Xuân chỉ hận không thể lập tức ném ông ta vào thùng rác, nhưng tình hình hiện tại lại không cho phép, cậu dự định sẽ nhịn thêm vài năm, chờ đến khi cải cách mở cửa, nếu ông ta vẫn chứng nào tật nấy, mà cậu lại có thể thuyết phục được Điền Tam Hồng, thì cậu sẽ để hai người này ly hôn.

Thu hoạch vụ thu vẫn tiếp tục, công việc cũng vất vả như trước, chẳng qua Cố Lập Xuân đã dần quen với sự mệt mỏi này rồi.

Giữa trưa lúc tan tầm về nhà, Cố Lập Xuân vừa lúc trông thấy bà nội hai đang cong lưng gánh một bó củi chậm rãi đi tới, lưng bà còng hẳn xuống, dáng người nhỏ gầy, bó củi kia giống một ngọn núi lớn đè nặng trên lưng bà.

Cố Lập Xuân vội vàng chạy qua, xót xa nói: “Bà nội hai, sao bà không gọi bọn con sang giúp? Bà hạ xuống đi, để con mang giúp cho.”

Bà hai Cố cười nói: “Không sao, thứ này cũng không nặng, bà có thể cõng được.”

Dù nói như vậy nhưng bà cũng không cố chấp, thấy đứa nhỏ lo lắng, bà đặt bó củi xuống rồi giao cho Cố Lập Xuân.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trên đường gặp được không ít thôn dân, mọi người đều thân thiện chào hỏi.

Có người còn nói: “Ôi chao, Lập Xuân lại giúp bà nội hai làm việc à, đúng là đứa nhỏ hiếu thảo.”

Lúc sắp về đến nhà, bọn họ còn gặp phải hàng xóm của bà hai là Tả đại nương, Tả đại nương thấy Cố Lập Xuân thì tỏ ra kinh ngạc, bà ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lập Xuân, cháu dám giúp bà nội cháu làm việc hả? Không sợ về nhà ba cháu lại mắng cháu sao?”

Cố Đại Giang vốn đã bất hòa với bà nội hai, từ khi cưới vợ rồi dọn ra ở riêng, hai nhà cũng rất ít khi lui tới, nhưng bà nội hai lại khá thân thiết với Điền Tam Hồng và mấy đứa nhỏ, nhưng Cố Đại Giang lại không cho vợ con thân thiết với bà, vừa thấy Điền Tam Hồng giúp bà nội hai làm việc, ông ta sẽ lập tức đánh mắng. Đây là chuyện mà mọi người trong thôn đều biết cả.

Mặc dù Cố Lập Xuân cũng chẳng ưa gì người cha nuôi này, nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn là một gia đình, cho nên chuyện cần phải giữ thể diện thì vẫn nên giữ thể diện.

Cố Lập Xuân chần chờ một chút, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn: “Tả đại nương, sao bà lại nói như vậy, cháu giúp bà nội hai làm việc không phải là chuyện nên làm sao ạ? Sao cha cháu lại mắng cháu được? Cháu biết, trước kia cha cháu từng hiểu lầm bà nội hai, cũng từng tranh cãi vài lần, nhưng chuyện đó cũng là chuyện bình thường không phải sao ạ? Cháu nhớ chú Kiến Thiết cũng hay cãi nhau với bà, nhưng cháu nội bà vẫn hiếu thuận với bà đó thôi, bà thấy cháu nói có đúng không?” Triệu Kiến Thiết là con lớn của Tả đại nương, làm người khá chính trực, ông không chịu được tính lắm lời của mẹ mình nên cũng từng cãi nhau với bà không ít lần. Điểm này mọi người trong thôn ai cũng biết rõ cả.

Tả đại nương nghe Cố Lập Xuân nhắc tới chuyện này, cũng cảm thấy hơi ngượng, bà ta còn dám phản bác sao?

Cố Lập Xuân thấy lời nói đã đủ, cũng không muốn đắc tội sâu thêm với bà ta, loại người tiểu nhân không gây hại quá lớn như Tả đại nương, có thể không đắc tội thì không cần đi đắc tội, có khi còn có thể tận dụng được một chút, giống như lần trước, bà ta cũng đã giúp cậu không ít việc.

Cố Lập Xuân nói tới đây liền đổi chủ đề: “Đúng rồi, Tả đại nương, cháu quên không hỏi, mấy ngày nay Lưu Thanh Sơn thế nào rồi? Đã bắt được người phụ nữ kia chưa?”

Vừa nghe Cố Lập Xuân nhắc tới nghề cũ, hai mắt Tả đại nương lập tức tỏa sáng, mặt mày cũng rạng rỡ hẳn lên, bà ta kể cho cậu nghe tin tức mới nhất: “Bà chỉ nói với cháu thôi đấy, chuyện này vẫn đang bị đè xuống, nếu không phải đang trong vụ thu hoạch, chuyện này đã bị làm ầm lên từ lâu rồi. Nghe người ta nói, vợ hắn ta đã có mấy đối tượng nghi ngờ rồi, một người là quả phụ Triệu Thải Hà ở thôn bên cạnh, một người là Vương Xuân Yến, chị họ của Vương Xuân Hương, còn có một người bà còn chưa hỏi được tên họ. Chẳng qua, hai người phụ nữ kia đều thuộc dạng đanh đá, chẳng ai là người dễ chọc cả, vụ này mà bị làm ầm lên thì chắc chắn sẽ vui như ăn tết.”

Cố Lập Xuân: “…”

Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi thử: “Nếu chuyện này là thật, vậy thì chuyện Lưu Thanh Sơn bị đánh rất có thể sẽ có liên quan đến chồng của mấy người phụ nữ kia đúng không ạ?”

Tả đại nương vỗ đùi, hưng phấn nói tiếp: “Đúng đúng, bà cũng có suy nghĩ này!”

Nếu tiếp tục nói chuyện, lỡ Tả đại nương cảm thấy cậu rất hợp gu với bà ta thì đúng là chuyện lớn.

Cố Lập Xuân vội vàng dừng câu chuyện: “Tả đại nương, thật ra cháu cũng không quá quan tâm đến chuyện Lưu Thanh Sơn đang gian díu với ai, dù sao cháu cũng chỉ là một đứa trẻ, cháu chỉ muốn biết ai là người đã đánh chú ấy thôi, cháu sợ chú ấy lại đổ oan cho cháu.”

Tả đại nương hiểu ý: “Cháu yên tâm, nếu tìm được người đã đánh hắn, đại nương chắc chắn sẽ nói với cháu đầu tiên.”

Cố Lập Xuân vội vàng tạm biệt bà ta sau đó cõng theo bó củi đi vào sân nhà bà nội hai.

Bà nội hai cười tủm tỉm nhìn Cố Lập Xuân, nói: “Lập Xuân à, sao bà lại cảm thấy dạo này con thông minh hơn trước rồi thì phải?”

Cố Lập Xuân nói: “Bà hai không nói thì con cũng không phát hiện, lần trước con bị sốt cao, cảm giác đầu óc như bị đốt khô luôn rồi, sau khi tỉnh lại thì người cũng tỉnh táo hẳn ra.”

Bà nội hai cũng cười theo, chẳng qua, trước kia Cố Lập Xuân cũng không ngốc, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chuyện gì cũng hiểu, thành tích học tập cũng không tệ lắm. Huống hồ, ở độ tuổi này của cậu, tính cách thay đổi cũng là chuyện rất bình thường, bà nội hai cũng không cảm thấy nghi ngờ.

Cố Lập Xuân đặt bó củi xuống, rồi lại đi múc nước, đổ đầy chum nước mới chịu rời đi. Lúc gần đi, bà nội hai còn nhét cho cậu một bao đồ ăn vặt.

“Đây là đồ ăn vặt cô con gửi từ thành phố về, vốn định để đến trung thu mới đưa cho mấy đứa, hôm nay con đã tới đây rồi thì tiện cầm về đi.”

Ban đầu Cố Lập Xuân không định nhận, nhưng nghĩ tới đây là tấm lòng của bà, cho nên vẫn nhận lấy.

Bà nội hai nghĩ một lúc rồi lại dặn: “Đừng để cha con biết.”

Lúc trước Cố Đại Giang ôm lòng bất mãn đi đến nhà ông nội hai, bởi vì không phải con ruột, nên ông hai bà hai cũng không dám quản quá chặt, nhưng cũng vì không bị quản thúc, ông ta mới dưỡng ra tính cách ích kỷ, ham ăn biếng làm, đối với con gái ruột của bà hai là Cố Hồng Ngọc, ông ta cũng chẳng hòa thuận gì, hễ không vừa ý liền sẽ nói với bọn họ: “Dù sao cũng chẳng phải ba mẹ ruột, các người đều ngược đãi tôi.”

Lúc Cố Hồng Ngọc gửi đồ về nhà, ban đầu bà nội hai còn chia phần cho một nhà bọn họ, nhưng Cố Đại Giang chẳng những không biết cảm ơn, ngược lại còn chê bai bà nội hai cho quá ít. Có một khoảng thời gian, ông ta ở ngoài ăn chơi nhậu nhẹt rồi còn đánh bạc, đến khi không có tiền lại về đòi tiền của bà nội hai, bà nội hai không cho, ông ta liền mắng mỏ thậm tệ, lời khó nghe nào cũng thốt ra được, khiến bà nội hai tức đến phát bệnh mấy lần, sau này lúc Cố Hồng Ngọc biết chuyện, cô đã cãi nhau một trận với Cố Đại Giang, từ đó hai người cũng hoàn toàn trở mặt.

Nhớ đến người cha cặn bã này, Cố Lập Xuân chỉ cảm thấy đau đầu không chịu nổi, cậu đành phải nói: “Bà nội hai, bây giờ ba con thành thật hơn rồi, sẽ không tìm bà gây chuyện nữa đâu, sau này có việc gì, bà cứ gọi con hoặc là Lập Hạ Lập Đông đều được.”

Bà nội hai lộ vẻ mừng rỡ: “Được, sau này mấy đứa nhớ thường xuyên đến nhà bà hai chơi nhé.”

Cố Lập Xuân về đến nhà, chia đồ ăn cho đám em trai em gái. Tổng cộng có mười viên kẹo và sáu cái bánh gạo giòn.

Cố Lập Xuân chia cho mỗi em hai viên kẹo, bản thân chỉ lấy một viên, ngoài ra còn đưa cho Điền Tam Hồng một viên, bánh gạo cũng chia cho mỗi người một cái. Mặc dù cậu không quá thích những thứ này, nhưng cậu cũng không thể nuông chiều bọn nhỏ thành thói quen, khiến bọn nhỏ cảm thấy đồ ngon đều phải thuộc về bọn chúng. Cậu cũng không định làm kiểu anh cả chỉ biết hi sinh thầm lặng.

Bốn đứa nhỏ nhận được đồ ăn vặt, đứa nào đứa nấy đều cười tít mắt.

Điền Tam Hồng nhất quyết không ăn, Tiểu Mãn lại nhét vào miệng bà: “Mẹ, mẹ cũng nếm thử đi.”

“Cái con nhóc này.” Điền Tam Hồng ngoài miệng thì trách, nhưng nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.

Cố Lập Xuân nhân cơ hội nói: “Bà nội hai là người nuôi lớn cha chúng ta, bà ấy chính là bà nội ruột của chúng ta, sau này mấy đứa có thời gian thì phải thường xuyên tới thăm bà, có việc gì thì phụ giúp bà một tay. Nếu cha dám nói gì, mấy đứa cứ nói với anh.”

Mấy đứa nhỏ lập tức đồng ý.

Cố Lập Xuân nhớ tới Cố Hồng Ngọc, liền hỏi Điền Tam Hồng: “mẹ, mẹ cảm thấy cô con là người như thế nào?”

Điền Tam Hồng nhất thời không kịp phản ứng, hỏi ngược lại: “Con nói ai cơ?”

Cố Lập Xuân vội nói: “Là cô Hồng Ngọc nhà bà hai ạ.”