Nghịch Tập Trong Văn Niên Đại

Chương 23: Đùi gà cho ai?

EDIT: HẠ

Vào mùa thu hoạch, công việc vất vả hơn, nhưng bữa ăn của mọi người cũng khá hơn so với ngày thường, ít nhất đều được ăn no, gia cảnh khá giả hơn còn có thể ăn được một chút dầu.

Với tình hình hiện tại của nhà Cố Lập Xuân, có thể ăn no đã là may mắn lắm rồi. Cố Lập Xuân có nông trường nên cũng không lo chuyện ăn uống, cậu đang tuổi ăn tuổi lớn, dạ dày như là một cái động không đáy, mỗi ngày đều phải lấy đồ ăn từ nông trường ra để trợ cấp cho chính mình. Nhưng để cậu ăn mảnh một mình mãi thì cậu cũng không nỡ, dù sao mấy đứa em trong nhà đều gầy trơ xương, cậu nhìn cũng thấy khó chịu.

Cố Lập Xuân mang Lập Hạ lén đi bắt cá rồi mang lên trấn trên, lại bán thêm vài lần cá, tiền bán cá thì mang đi mua hai cân thịt, thịt mỡ rán lên lấy mỡ, còn thịt nạc thì xào rau ăn. Cách mấy ngày trong nhà lại có một bữa cá tôm để cải thiện, tuy thức ăn được cải thiện, nhưng Điền Tam Hồng vẫn sụt mất mấy cân, người cũng càng thêm gầy nhỏ.

Cố Lập Xuân nhìn mà xót xa, trời chưa sáng cậu đã vào trong núi, mang một con gà từ trong nông trường ra, nhưng gà nhà và gà rừng nhìn rất khác nhau, Cố lập Xuân đành phải tự gϊếŧ gà, rút sạch lông, rồi cất thịt gà ở trong hang núi mà chỉ cậu và Lập Hạ mới biết, sau đó trước khi đi làm công, cậu chạy về nhà một chuyến, gọi Lập Hạ đến hạ giọng dặn: “Sáng nay anh vào núi bắt được một con gà rừng, anh làm thịt rồi, anh giấu trong cái chum vỡ ở hang núi, lúc em và Tiểu Mãn đi cắt cỏ heo thì nhớ đem gà đi nướng, lần trước anh dạy em cách làm gà ăn mày, em biết làm chưa?”

Lập Hạ mặt mày rạng rỡ, cậu bé gật đầu lia lịa: “Em biết rồi.”

“Nhớ không được để người khác nhìn thấy, nướng xong thì hai đứa ăn một ít trước, còn lại mang về để cả nhà cải thiện bữa ăn.”

Lập Hạ mải nghĩ đến con gà, sáng sớm chỉ vội vàng ăn mấy miếng rồi cầm theo cái sọt đi cắt cỏ heo, Tiểu Mãn cũng cầm cái sọt nhỏ đi theo phía sau.

Mãi đến 1 giờ chiều, mọi người mới được nghỉ, người một nhà lê bước chân nặng nề trở về, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

Cơm trưa do Tiểu Mãn và Lập Hạ nấu, mùi vị không ngờ cũng khá ngon.

Bánh bột ngô nướng hai mặt, rau xanh xào mỡ heo, cháo gạo kê, mọi người ăn uống ngon lành, chờ đến khi Lập Hạ lấy thịt gà đã nướng sẵn ra, cả nhà đều sửng sốt.

Cố Đại Giang há hốc miệng nói: “Con gà này ở đâu ra thế?”

Lập Hạ bèn kể lại chuyện sáng sớm anh cả đã vào rừng bắt gà, còn mình thì tranh thủ nướng gà lúc đi cắt cỏ heo.

Cố Đại Giang nhướng mày nhưng không nói gì, chỉ vùi đầu tiếp tục ăn thịt gà.

Cố Lập Xuân thấy dáng vẻ ích kỷ chỉ lo ăn một mình mà không quan tâm đến người khác của ông ta, cảm thấy rất chướng mắt. Cậu giơ tay giật lấy con gà, chia đều cho tất cả mọi người. Nếu để mẹ nuôi chia, bà chắc chắn sẽ để phần thiệt cho mình.

“Đùi gà này cho Tiểu Vũ, một cái khác để lại cho bà nội hai.” Thịt còn lại cậu chia đều cho cả nhà, con gà này rất béo, nhưng người trong nhà cũng rất đông, sau khi chia đều, mỗi người cũng chỉ được vài miếng thịt.

Tiểu Vũ được chia cho miếng đùi gà ngon nhất, cô bé vừa vui vẻ lại vừa lo lắng, hiểu chuyện nhường phần gà của mình nói: “Anh cả, em không thích đùi gà, mọi người ăn đi.”

Cố Lập Xuân nói: “Em là em út trong nhà, tất nhiên phải được ăn đùi gà rồi, những người khác đều có phần cả.”

Mọi người đều rất hài lòng, chỉ có Cố Đại Giang là cảm thấy không vui. Ông ta là chủ gia đình, từ trước đến nay trong nhà có món ngon gì đều ưu tiên cho ông ta trước, nhất là ngày mùa thu hoạch kiểu này, ông ta chính là lao động chính trong nhà, hai cái đùi gà một cái cho Tiểu Vũ, một cái khác để dành cho bà già kia, ông ta cảm thấy không công bằng.

Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn Cố Lập Xuân, giọng điệu hằn học: “Mày quên ai mới là chủ cái gia đình này rồi đúng không? Không có tao ngày ngày vất vả cày cuốc kiếm công điểm, tụi bây có mà ăn cám!”

Cố Lập Xuân chỉ hơi nâng mắt, lười không thèm nhìn ông ta: “Nói cứ như người một nhà đều ăn không ngồi rồi chờ ông nuôi sống vậy, hôm nay lúc đi làm, tôi đã hỏi người ghi điểm xem công điểm của ông và mẹ tôi ai nhiều hơn rồi. Còn có mặt mũi nói mình là chủ gia đình, lúc trong nhà không có cơm ăn ông đã đi đâu? Lúc tôi bị bệnh ông đang ở đâu? Ông đừng quên, con gà này là do tôi bắt, Lập Hạ và Tiểu Mãn nướng, ông có ý kiến thì đừng ăn nữa.”

Cố Đại Giang đứng phắt dậy, làm như muốn lật bàn, Tiểu Vũ sợ đến mức hét toáng lên: “Cha, con không ăn đùi gà nữa đâu!”

Điền Tam Hồng vội vàng khuyên ngăn, sợ lớn chuyện.

Cố Lập Xuân lạnh lùng nhìn Cố Đại Giang: “Ông lật bàn thử xem, ông dám lật thì tôi dám ném ông ra ngoài!”

Cố Đại Giang nhìn chằm chằm Cố Lập Xuân, đột nhiên nói: “Là mày đánh Lưu Thanh Sơn đúng không? Mày đoán xem nếu tao nói cho mọi người biết mày còn đánh cả tao, thì mày sẽ như thế nào?”

Cố Lập Xuân chẳng mảy may quan tâm đến lời đe dọa của ông ta, cậu nhún vai nói: “Thích thì cứ nói đi, xem có ai tin không? Nếu ông muốn Lưu Thanh Sơn ăn vạ tiền của ông thì cứ việc. Đừng quên, ông là chủ cái gia đình này đấy.”

Lập Hạ và Lập Đông đưa mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra, thì ra anh trai bọn họ thật sự đánh Lưu Thanh Sơn, anh cả ngầu thật sự!

Cố Lập Xuân và Cố Đại Giang giằng co một lúc, cuối cùng Cố Đại Giang giận dỗi bỏ vào trong phòng. Điền Tam Hồng đầu tiên là an ủi Lập Xuân, sau đó định bưng cơm vào trong phòng dỗ Cố Đại Giang.

Cố Lập Xuân nói: “Mẹ, ông ta thích ăn thì ăn, mẹ không cần quan tâm đến ông ta.”

Điền Tam Hồng nói: “Ngày thường không ăn thì không sao, nhưng hiện tại đang trong mùa thu hoạch, không ăn thì lấy đâu ra sức để làm việc kiếm công điểm.” Nghe cũng có lý, Cố Lập Xuân không ngăn cản nữa.

Cơm được mang vào, Cố Đại Giang cuối cùng cũng chịu ăn uống.

Người một nhà cơm nước xong lại tiếp tục ra đồng, đến chiều lúc trời tối, Cố Lập Xuân mới sai Lập Hạ mang đùi gà sang cho bà nội hai.

Mặc kệ là người lớn hay trẻ con, mọi người đều đã mệt mỏi rã rời, sau khi cơm nước xong, cả nhà nhanh chóng thu dọn rồi đi về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, chưa tới 5 giờ sáng, tiếng chuông báo đi làm đã vang lên. Làm xong ca sớm mới hơn chín giờ, sau khi nghỉ ngơi, mọi người liền về nhà ăn cơm sáng. Người dân thôn Cố gia bình thường chỉ ăn hai bữa cơm, nhưng vì đang trong vụ mùa thu hoạch, mọi người đều phải làm việc nặng, nên mới ăn ba bữa.

Bữa sáng vẫn do đám Tiểu Mãn và Lập Hạ chuẩn bị, khiến mọi người bất ngờ là sáng hôm nay mấy đứa nhỏ còn làm cả bánh bao.

“Hai đứa tự làm hả?” Cố Lập Xuân hỏi.

Tiểu Mãn lên tiếng đáp trước: “Bọn em sao có thể làm được cái này, đây là bà nội hai mang sang, có tổng cộng mười cái, còn nóng hổi đó.”

Lúc ăn cơm, ngoài một cái bánh bột ngô tạp, mỗi người còn được chia thêm một cái bánh bao, nhân bánh bao là tóp mỡ củ cải miếng. Bốn đứa nhóc ăn đến mồm miệng bóng nhẫy, mặt mày thỏa mãn hạnh phúc. Trong nhà cũng tràn ngập tiếng nói cười.

Điền Tam Hồng khen: “Tay nghề của bà nội hai đúng là không chê vào đâu được, hôm nào mẹ phải qua đó học một chút mới được.”

Mọi người cũng khen tay nghề của bà hai rất tốt.

Ai ngờ Cố Đại Giang lại bắt đầu dội nước lạnh.

Ông ta mỉa mai nói: “Học cái gì mà học, đồ ăn trong nhà không ra gì mà mấy đứa này đã như lũ chết đói rồi, nếu làm đồ ăn ngon, cái nhà này chẳng phải sẽ bị ăn đến mức càng nghèo sao?”

Điền Tam Hồng bị dội một gáo nước lạnh, chỉ đành cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện nữa.

Cố Lập Xuân nhíu mày, là một người sành ăn, cậu ghét nhất chính là người khác làm ảnh hưởng đến khẩu vị của mình.

Cậu đứng lên, túm Cố Đại Giang kéo ra ngoài, Cố Đại Giang ngây người một lát, sau đó quát to: “Mày muốn làm gì? Lại định tạo phản đúng không?”

Những người khác cũng có vẻ mặt hoảng hốt.

Cố Lập Xuân nói: “Tôi cảm thấy ông vẫn nên ngồi ăn ở chỗ khác thì hơn, để khỏi làm ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi nhà chính.

Cố Đại Giang muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng tay Cố Lập Xuân giống như kìm sắt, siết chặt không buông, Cố Đại Giang bị túm vào gian phòng phía tây, Lập Hạ đã nhanh trí mang bát đũa và phần cơm của Cố Đại Giang tới đây.

Cố Lập Xuân đặt phần ăn lên cái bàn cũ trong phòng, sau đó xoay người đi ra, lúc đi còn tiện tay khóa cửa lại từ bên ngoài, cậu đứng ngoài cửa cảnh cáo Cố Đại Giang: “Ngoan ngoãn ở trong đó ăn cơm đi, ông vui vẻ cả nhà cũng vui vẻ, về sau cứ thế này mà làm. Nếu ông ngoan ngoãn, đợi qua vụ thu, tôi sẽ mua rượu về cho ông uống, còn nếu ông dám gây rối, tùy ông, dù sao tay tôi cũng đang ngứa rồi.”

Cố Đại Giang vốn định làm loạn một trận, nhưng vừa nghe sắp có rượu uống, lại nghĩ nếu hai người thật sự động tay động chân, chính lình sẽ lại bị đánh như lần trước… Ông ta lập tức không còn dũng khí.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Cố Đại Giang vẫn phải cứng miệng quát: “Thằng bất hiếu, mày nói chuyện thì phải giữ lời, nếu không, ông đây không tha cho mày đâu.”

Cố Lập Xuân không ngờ mọi việc lại thuận lợi như thế, cậu mang theo nụ cười chiến thắng rời đi.

Lập Hạ đi theo sau cậu, dùng vẻ mặt nịnh nọt cười nói: “Anh cả, anh giỏi thật đó, sau này em sẽ theo anh lăn lộn.”

Cố Lập Xuân cười mà không nói.

Hai anh em quay về ăn cơm tiếp, Tiểu Mãn và Tiểu Vũ đều nhìn Cố Lập Xuân bằng ánh mắt kính nể, Điền Tam Hồng cũng đang nhìn cậu, chỉ là muốn nói lại thôi.