—
Sau khi nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ, Khương Khải lại trình diễn tác dụng của mặt nạ bách biến, sau đó được mời đi nghỉ ngơi một cách lịch sự.
Không khí trong phòng làm việc nhất thời vô cùng nặng nề.
Một chuyên gia nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng: “Không có chút dấu vết nói dối nào, lời cô bé này nói hoàn toàn là sự thật. Ít nhất, đó là sự thật mà cô ấy tin tưởng.”
Chương Chính Thiên: “Vậy thì… hoặc là cô ấy nảy sinh ảo tưởng kỳ lạ, hoặc là tất cả những điều này đều là sự thật.”
Vị giáo sư nghiên cứu vật liệu kia cầm con dao đen lên, nhẹ nhàng rạch một đường trên một miếng kim loại, trên miếng kim loại lập tức xuất hiện một vết xước sâu hoắm: “Câu chuyện có thể là tưởng tượng nhưng con dao này thì không thể là đồ tưởng tượng được.”
Chương Chính Thiên im lặng, xem ra bây giờ, dù rất hoang đường nhưng trò chơi sinh tồn e rằng là thật.
Ông nói: “Tôi cần phải xin chỉ thị cấp trên.”
Năm phút sau, ông quay lại nói: “Cấp trên đã phê duyệt, thành lập Bộ chỉ huy ngay tại chỗ! Toàn bộ tài nguyên quốc gia tùy ý điều động, bắt buộc phải hoàn tất công tác chuẩn bị nghênh chiến tại Xuân Thành trước ngày 10 tháng 5!”
Ông nhìn sang thị trưởng Xuân Thành: “Đồng chí Triệu, tiếp theo, xin phía Xuân Thành toàn lực phối hợp với Bộ chỉ huy.”
Thị trưởng: “Tất cả xin nghe theo sự sắp xếp của tổ chức!”
—
Khương Khải nghỉ ngơi chưa đầy một tiếng đồng hồ lại được thông báo đi họp.
Lần này đổi sang một phòng họp lớn, bàn tròn lớn, có đến mấy chục người tham dự, ngồi thành ba vòng trong ngoài, có người mặc áo khoác, có người mặc quân phục, có người mặc thường phục, ngoài cửa còn có binh lính cầm súng đứng gác.
Khương Khải trước đây chỉ là một dân đen nhỏ bé, làm gì có cơ hội tham gia hội nghị thế này nhưng may mà cô cũng là người đã lăn lộn qua ba cái phó bản rồi.
Bình tĩnh, giữ vững, đừng tỏ ra như chưa từng trải sự đời. Khương Khải khẽ thở ra một hơi, tự nhủ trong lòng.
Cô tham dự cuộc họp với mặt nạ bách biến trên mặt, chiếc mặt nạ giúp cô trông bình tĩnh hơn.
Đeo mặt nạ là yêu cầu của Chương Chính Thiên, ông hy vọng Khương Khải có thể che giấu thân phận. Nếu không phải mặt nạ bách biến này chỉ mình cô dùng được, Chương Chính Thiên thậm chí còn không muốn cô lộ diện.
Khương Khải ngồi ở vòng đầu tiên, ngẩng đầu là có thể thấy dòng chữ lớn trên slide máy chiếu [Hội nghị Chuẩn bị Chiến đấu Chống lại Trò chơi Sinh tồn tại Xuân Thành].
Chương Chính Thiên với tư cách là tổng chỉ huy đã giới thiệu ngắn gọn và súc tích về cuộc khủng hoảng mà Xuân Thành sắp phải đối mặt.
Tất cả những người có mặt: ???
Trò chơi sinh tồn? Mười vạn người chơi? Thử thách giá rét khắc nghiệt?
Thế giới này sao lại ảo diệu thế nhỉ?
Bọn họ đang mơ hay là nghe nhầm vậy?
Thế là, Khương Khải lại phải trình diễn mặt nạ bách biến một lần nữa, liên tục thay đổi mấy khuôn mặt khác nhau trong vòng một phút.
Tất cả mọi người đều đồng loạt kinh ngạc, ai nấy mặt mày lộ vẻ khó tin, bắt đầu bàn tán xôn xao.
Chương Chính Thiên không cho họ quá nhiều thời gian để tiêu hóa thông tin, ông vỗ tay, thu hút mọi ánh nhìn rồi đi thẳng vào chủ đề:
“Công tác chuẩn bị chiến đấu lần này, chúng ta tổng cộng chia làm ‘bốn bước’.
“Bước thứ nhất: ‘Vận chuyển vào’. Bắt đầu từ sáng ngày 10, Xuân Thành sẽ bị một lực lượng vô hình ngăn cách, tương đương với việc phong tỏa toàn diện thành phố. Xuân Thành có tổng cộng 2 triệu 135 nghìn người dân, với kho dự trữ vật tư của Xuân Thành, nhiều nhất cũng chỉ đủ cung cấp lương thực cho tuần đầu tiên.
Chúng ta bắt buộc phải vận chuyển đầy đủ vật tư vào trong, bao gồm nhưng không giới hạn ở lương thực, thuốc men, vật dụng sinh hoạt hàng ngày, đồ giữ ấm, vân vân.”
“Mấy người chơi đó, ai cũng có "ô hành trang" riêng, mỗi ô có thể chứa rất nhiều vật phẩm cùng loại. Sức chứa của mỗi người bọn họ đều rất kinh khủng. Thế nên, Xuân Thành cần chuẩn bị lượng vật tư tối thiểu đủ cho toàn bộ người dân thành phố sinh hoạt trong nửa năm.”