Đoàn Tàu Sinh Tồn, Cướp Lấy Thân Phận Người Chơi

Chương 7: Trước khi phó bản đổ bộ

Trừ phi cô thực sự đã gặp phải chuyện gì đó phi thường.

“Trò chơi sinh tồn, người chơi, phó bản, thảm họa giá rét…” Một vị lãnh đạo lẩm bẩm những từ này, mày nhíu chặt, cuối cùng đưa ra quyết định, “Lập tức thành lập tổ điều tra, lên đường đến Xuân Thành!”



“Chào buổi sáng, hôm nay em thấy thế nào?”

Sáng sớm tỉnh dậy, Khương Khải lại thấy Lý Nguyệt, hay đúng hơn là, có lẽ cả đêm qua cô ấy không hề rời đi.

Hơn nữa, bên ngoài phòng bệnh còn có nhiều người canh gác hơn, họ đến để bảo vệ Khương Khải cũng là để giám sát cô.

Khương Khải không mấy bận tâm đến những điều này, chuyện này hệ trọng, nhà nước có cẩn trọng đến đâu cũng không thừa.

Cô mỉm cười nói: “Khá tốt ạ, em nghĩ chắc mình có thể xuất viện được rồi.”

“Vậy chúng ta ăn sáng trước nhé.”

Sau khi ăn sáng xong, qua kiểm tra của bác sĩ, Khương Khải hồi phục rất tốt, chấn động não đã hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ còn vài vết thương ngoài da do tai nạn xe, quả thực có thể xuất viện rồi.

Lý Nguyệt đưa cô lên một chiếc xe con trông bề ngoài hết sức bình thường, phía trước và sau đều có xe khác hộ tống.

Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trong một khuôn viên kín đáo, Khương Khải được đưa vào một phòng làm việc, bên trong đã có sẵn mấy người. Trong đó có một người đàn ông mặc áo khoác kiểu cán bộ mà cô biết, là thị trưởng Xuân Thành, đã từng thấy trên thời sự.

Nhưng nhìn vị trí ngồi, thị trưởng Xuân Thành cũng chỉ có thể ngồi ở rìa ngoài cùng, những người còn lại đang quây quanh con dao cong màu đen kia bàn tán gì đó.

Lý Nguyệt đang định giới thiệu Khương Khải thì một người đàn ông trung niên mặc thường phục màu đen xua tay, tự giới thiệu: “Đồng chí Khương Khải, chú đến từ Quân khu Đặc biệt Thủ đô, tên Chương Chính Thiên, chịu trách nhiệm toàn bộ việc kết nối với cháu.”

Khương Khải bắt tay ông: “Chào thủ trưởng Chương.”

Chương Chính Thiên lại giới thiệu những người khác.

Nào là giáo sư nghiên cứu vật liệu, nào là chuyên gia khí tượng, tóm lại đều là những nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực của họ.

Nhìn vào đội hình này cũng đủ thấy sự coi trọng của cấp cao nhà nước.

Chương Chính Thiên nói: “Cháu nói Xuân Thành bị một trò chơi sinh tồn chọn làm khu vực phó bản sao?”

“Vâng ạ.” Cụ thể thế nào, Khương Khải đã nói với Lý Nguyệt rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là nhắc lại một lần nữa.

“Vậy mười vạn người chơi đó, cháu có biết họ là ai không?”

“Họ đến từ một thế giới có trình độ văn minh tương đương với hành tinh Xanh, toàn bộ hoặc một phần người dân trên thế giới đó bị [Chuyến Tàu Vô Hạn] lựa chọn trở thành người chơi, họ được phân bổ lên các chuyến tàu khác nhau, một chuyến tàu ban đầu đủ 12 vạn người, Xuân Thành là phó bản tân thủ thứ hai của họ, hai vạn người còn lại đã bỏ mạng ở phó bản đầu tiên.”

Khương Khải nghiêm túc kể lại những gì mình biết: “Vì vậy, họ đã trải qua một trận chém gϊếŧ, mỗi người về cơ bản đã có chút vốn liếng nhất định, sự hung hãn đã bị kích phát.”

“Người chơi cũng sẽ tàn sát lẫn nhau ư?”

“Có ạ, giai đoạn tân thủ có tổng cộng ba phó bản, mỗi phó bản đều phải loại bỏ ít nhất hai vạn người, cộng thêm không gian trên tàu có hạn, đặc biệt là toa hạng ba, toa hạng tư, gần như là cảnh người chen chúc người, tất cả mọi người đều mong muốn bớt đi đối thủ cạnh tranh. Hơn nữa, sau khi người chơi chết, thường sẽ rơi ra vật tư trong ba lô.”

“Nếu thực sự muốn chiếm đoạt thân phận người chơi, cháu đề nghị chúng ta nên chiếm bao nhiêu?”

“Tốt nhất không nên vượt quá một nghìn người. Trưởng tàu có phương pháp kiểm tra tương ứng, nếu lượng hành khách giả trên tàu quá nhiều, ông ta sẽ phát hiện ra.”

“Chú có một câu hỏi, làm sao cháu lại biết được những điều này?”

Khương Khải im lặng một lát rồi nói: “Bởi vì cháu đã sống lại một lần, kiếp trước, cháu đã chiếm được thân phận của một người chơi và đích thân lên chuyến tàu đó.”