Đại Mộng Tưởng Gia

Chương 16

Xe của Tạ Hoài là một chiếc xe điện màu đen. Không biết anh ta kiếm đâu ra cái xe cà tàng này, động cơ chạy kêu ong ong, mỗi lần đi qua lại phát ra tiếng kẽo kẹt như sắp sập. Hạ Hạ ngồi phía sau, bám chặt lấy cái yên da rách toạc vài chỗ, cơn gió lướt qua mặt khiến tóc cô rối tung.

Tạ Hoài phóng như bay, gặp gờ giảm tốc cũng không hề giảm ga, suýt nữa xóc cho mông Hạ Hạ nứt thành hai nửa. Cô muốn ôm lấy eo anh để giữ thăng bằng, nhưng lại ngại ngùng, thành ra cứ lắc la lắc lư, suýt ngã ngửa ra sau mấy lần.

Hôm nay, Tạ Hoài mặc một chiếc áo thun màu xanh đậm. Gió thổi l*иg lộng, vạt áo phồng lên. Eo anh thon gọn, đôi khi gió thổi tốc áo lên, để lộ làn da trắng mịn bên trong, khiến Hạ Hạ không nhịn được mà lén nhìn vài lần. Sợ rơi xuống, cô đành níu lấy vạt áo anh để giữ thăng bằng.

Tạ Hoài giảm tốc một chút: "Ôm eo tôi đi, đừng có kéo áo."

Nghe anh yêu cầu vậy, trong đầu Hạ Hạ lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

Cô từ chối ngay lập tức: "Anh đừng có mơ chiếm lợi của tôi. Dù nơi này là chốn hoang vu hẻo lánh, nhưng nếu anh dám làm gì đó, tôi cũng sẽ hét lên kêu cứu đấy!"

"Ý tôi là cô nới lỏng tay ra một chút." Giọng Tạ Hoài nghe như nghiến răng nghiến lợi, "Cô kéo cổ áo tôi siết chặt vào cổ đây này."

Cổ áo vốn đã nhỏ, mà Hạ Hạ còn túm chặt quá, khiến anh bị kéo xuống, đến mức gần như nghẹt thở.

Hạ Hạ: "……"

Cô vội vàng buông tay, thầm nghĩ, chưa ở cạnh Tạ Hoài bao lâu mà mình cũng bắt đầu mắc bệnh tự luyến rồi.

Tạ Hoài dừng xe trước một quán trà sữa. Quán nằm ở góc phố đi bộ phía sau cổng sau trường đại học công nghệ, diện tích không lớn, tấm biển hiệu trên cửa bụi phủ một lớp dày, trong ba chữ thì rụng mất một, chỉ còn chữ "Trà" xiêu vẹo treo lủng lẳng trên đó.

Hạ Hạ đẩy cửa bước vào, vừa chạm vào kính đã dính đầy một tay bụi. Ông chủ quán là một thanh niên trẻ, trong quán chẳng có ai, anh ta đang cuộn tròn trên ghế mềm sau quầy bar, tập trung chơi game trên điện thoại.

Tạ Hoài tháo chuỗi hạt bồ đề trên tay, quăng lên quầy đá cẩm thạch: "Triệu Nhất Lôi, dậy mà làm việc đi."

Người đàn ông ngẩng lên nhìn Tạ Hoài: "Cậu đến muộn đấy."

Tạ Hoài đi vòng qua quầy, lấy ra mười chiếc cốc giấy xếp thành hàng ngay ngắn trên bàn: "Có việc đột xuất, bây giờ tôi đến đã là nhanh lắm rồi."

Triệu Nhất Lôi thoát khỏi game, uể oải đứng dậy. Hạ Hạ không hiểu Tạ Hoài định làm gì, liếc nhìn người đàn ông trước mặt. Triệu Nhất Lôi là một người đàn ông điển hình của miền Bắc, thân hình cao lớn, giọng nói sang sảng. Anh ta chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ, để lộ cơ bắp săn chắc cùng vòng ngực nở nang, hai điểm trước ngực nổi rõ ràng.

Hạ Hạ vốn không thích kiểu đàn ông đô con như huấn luyện viên thể hình, nên đứng do dự ở cửa, không biết có nên vào trong hay không.

Triệu Nhất Lôi hỏi: "Tạ Hoài, bạn gái cậu sao không vào?"

Tạ Hoài liếc nhìn Hạ Hạ: "Bạn gái?"

Hạ Hạ lập tức xun xoe: "Bọn tôi chỉ là bạn cùng lớp thôi, đừng có sỉ nhục gu thẩm mỹ của anh Hoài."

Triệu Nhất Lôi quay người đi pha trà sữa, mỗi khi làm xong một loại, Tạ Hoài lại cầm lấy, đổ một nửa vào mấy chiếc cốc giấy trên bàn.

"Ngây ra làm gì? Qua đây." Tạ Hoài đẩy cốc giấy về phía Hạ Hạ, "Uống đi."

Hạ Hạ cầm cốc lên, đưa đến miệng rồi lại ngừng lại, hỏi Tạ Hoài: "Miễn phí hả?"

Tạ Hoài: "……"

Triệu Nhất Lôi bật cười: "Quán trà sữa của anh mấy ngày rồi chẳng có khách nào ghé, anh mời em uống."

Vậy là Hạ Hạ cũng không khách sáo, một hơi uống sạch cả mười cốc trước mặt.

Tạ Hoài nhìn cô chằm chằm: "Loại nào ngon nhất?"

Hạ Hạ nghĩ một lúc, đẩy ra hai cốc: "Hai cốc này khá ngon, anh thấy sao?"

"Anh ấy thấy sao?" Triệu Nhất Lôi cười cười, "Trong miệng cậu ta thì trà sữa trên đời vị nào cũng như nhau. Nếu có thể phân biệt được thì đã chẳng cần dẫn em tới đây."

"Em có gu đấy, hai loại này trước đây là best-seller của anh." Anh ta tiếp tục, "Nhưng từ năm ngoái quán trà sữa hot trend mở ngay bên cạnh, nên quán anh mới vắng vẻ thế này."

Tạ Hoài gật đầu: "Lấy hai loại này."

Triệu Nhất Lôi: "Lấy bao nhiêu?"

Tạ Hoài lấy từ trong túi ra một tờ giấy, chính là tờ ghi chú những điểm quan trọng trong buổi họp mặt tân sinh viên mà hôm qua Hạ Hạ viết cho anh.

Anh cầm cây bút trên quầy, bắt đầu tính toán, miệng lẩm bẩm: "Khoa Quản lý, khoa Luật và khoa Ngoại ngữ tập trung huấn luyện quân sự ở sân vận động phía Đông, tổng số nữ sinh là..." Anh vừa đếm ngón tay vừa tính.

"Bốn trăm hai mươi ba." Hạ Hạ mới thấy anh mới bấm được hai ngón tay đã báo số ngay. "Tổng cộng có 423 nữ sinh."

Cô tính quá nhanh, Tạ Hoài không tin tưởng, liếc cô một cái, cúi người lục trong quầy của Triệu Nhất Lôi lấy máy tính ra.

"Anh bấm máy tính cũng ra con số đó thôi." Hạ Hạ hiểu ý anh muốn làm gì, chống khuỷu tay lên quầy, nịnh nọt nói: "Anh Hoài, anh xem em tính toán siêu nhanh, lại không phải huấn luyện quân sự, anh thuê em đi, em đảm bảo bán hết sạch cho anh."

Tạ Hoài bấm xong con số 423, tiện tay quăng máy tính sang một bên: "Cô không được."

"Tại sao tôi không được?" Hạ Hạ không phục. "Tối qua tôi cũng giúp anh bán không ít mà. Phát tờ rơi một giờ được 10 tệ, anh trả tôi 8 tệ cũng được, nhân công rẻ thế này không dùng phí lắm."

Tạ Hoài: "Đừng nhắc đến tối qua nữa, tối qua cô bán toàn cho nam sinh, cô thấy mấy thằng con trai nào uống trà sữa chưa?"

Hạ Hạ ngớ ra: "Sao anh biết em toàn bán cho con trai?"

"Bình nước bán ra toàn màu tối, đèn bàn bán ra toàn có hình Transformers với xe hơi, còn loại màu hồng thì nguyên đống chưa động đến." Tạ Hoài dừng bút, nghiêng đầu nhìn cô.

"Còn mùng chụp muỗi, cô không bán được cái nào, biết vì sao không?"

Hạ Hạ lắc đầu: "Tại sao?"

Tối qua cô cũng từng nghĩ về vấn đề này. Bình nước và đèn bàn của Tạ Hoài đều bán rất chạy, nhưng riêng mùng chụp muỗi lại chẳng ai mua, khiến cô nghĩ mãi không ra.

Tạ Hoài nói: "Vì con trai không cần mùng chụp muỗi. Ở ký túc xá nam, ai treo mùng là bị cả phòng cười nhạo, hiểu chưa?"

"……"

"Trà sữa của tôi là để bán cho con gái. Mà đến một đơn hàng cho nữ mà cô còn không chốt nổi, tôi có thể trông mong cô bán được bao nhiêu cốc cho tôi đây?"

Hạ Hạ cứng họng, nhưng vẫn phản bác: "Vậy dựa vào đâu mà anh nghĩ mình sẽ bán được?"

Tạ Hoài chỉ vào mặt mình: "Dựa vào cái này."

Anh thản nhiên nói: "Nhìn đi, gương mặt này đủ sức làm người ta điên đảo. Nếu đến mấy cốc trà sữa mà cũng không bán được, thì tôi đúng là sống phí rồi."

Hạ Hạ: "…………"

Tạ Hoài tính toán xong, đẩy tờ giấy sang trước mặt Triệu Nhất Lôi: "Hai loại này, mỗi loại một trăm cốc. Trước chín giờ sáng mai giao đến cổng phía Đông của Đại học Nam Đại."

Triệu Nhất Lôi gõ gõ vào máy tính: "Năm đồng một cốc, tổng cộng một nghìn tệ. Thanh toán trước, giao hàng sau."

Nhưng Tạ Hoài không lấy tiền ra: "Đắt quá."

Triệu Nhất Lôi nheo mắt, trông chẳng khác gì một tay lái buôn ranh mãnh: "Anh bạn, hai năm trước tôi bán một cốc tận mười lăm đồng, bây giờ năm đồng đã là giá hữu nghị rồi đấy…"

"Cậu chắc chắn muốn nói chuyện tiền bạc với tôi?" Tạ Hoài nhặt chuỗi hạt bồ đề vừa tháo xuống, đeo lại lên cổ tay."Trà túi lọc mua sỉ mười tệ một cân, sữa đặc hai mươi tệ, cậu làm hai trăm cốc trà sữa, tổng chi phí không quá một trăm. Tôi chỉ chọn hai loại vị, cậu có thể làm một mẻ lớn, tính cả tiền nhân công và đóng gói, giá thành một cốc tối đa chỉ một đồng rưỡi. Tôi trả cậu hai đồng."

Tạ Hoài giật lấy máy tính từ tay Triệu Nhất Lôi, bắt chước động tác lúc nãy của anh ta, gõ gõ lên đó: "Cậu giao hàng đến cổng trường cho tôi, tôi trả thêm mỗi cốc năm hào, tổng cộng hai đồng rưỡi một cốc. Hai trăm cốc là năm trăm tệ, nhận hàng trả tiền."

Triệu Nhất Lôi nghẹn họng: "…Mẹ nó, cậu keo kiệt vừa thôi!"

Anh ta nghiêm túc nói: "Tạ Hoài, cậu phải biết là tôi không nhất thiết phải…"

"Cậu không nhất thiết phải làm mối buôn, cậu có thể bán lẻ, tự mang hàng vào trường bán." Tạ Hoài cắt ngang lời anh ta. "Cậu định nói thế đúng không?"

"Anh bạn, tôi không muốn dập tắt hy vọng của cậu đâu." Anh ta chân thành nhìn Triệu Nhất Lôi. "Nhưng rất tiếc, năm nay Nam Đại có quy định mới."

"…Tất cả nhân viên giao hàng và người bán hàng bên ngoài đều không được phép vào trường. Cậu không có thẻ sinh viên, nếu tự mang hàng vào, khả năng cao sẽ bị chặn ngay cổng."

"Quán của cậu mấy ngày nay chẳng có khách, hợp tác với tôi tuy không lời bằng bán lẻ, nhưng ít nhất vẫn có tiền. Nếu không, mai mở quán lại tiếp tục ngồi hít gió Tây Bắc."

Triệu Nhất Lôi: "……"

Anh ta vắt óc suy nghĩ nhưng không tìm ra được lời nào để phản bác Tạ Hoài. Tính toán của Tạ Hoài không sai, thương vụ này với Triệu Nhất Lôi vẫn có lời, anh ta không thể nào từ chối. Nhưng số tiền anh ta kiếm được so với Tạ Hoài thì ít hơn rất nhiều.

Mỗi cốc anh ta chỉ lãi một đồng, trong khi Tạ Hoài có thể tùy ý nâng giá bán. Với chi phí hai đồng rưỡi một cốc, kể cả bán ra năm đồng thì cũng là lãi ròng.

Càng nghĩ càng thấy không cân bằng.

"Anh bạn…" Triệu Nhất Lôi giả bộ đáng thương, "Thêm chút nữa đi, anh đây còn chưa trả xong tiền nhà tháng này, tôi cũng phải sống nữa mà."

Tạ Hoài chống tay lên quầy đá cẩm thạch, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn.

Ánh mắt anh hơi dao động, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng lấy lại vẻ thờ ơ.

"Không có gì để thương lượng." Anh nhàn nhạt nói. "Tôi cũng phải sống."