Đại Mộng Tưởng Gia

Chương 13

Trước khi bước qua cổng trường, Hạ Hạ từng đứng trước gương chiếu hậu của một chiếc xe máy, nở một nụ cười ngọt ngào, đồng thời ngầm tự nhủ trong lòng.

Phải ngoan ngoãn, biết điều. Người không chạm vào mình, mình cũng không chạm vào họ. Nếu có người chạm vào mình, mình có thể nhịn thì nhịn. Vậy mà ngay ngày đầu nhập học, Chúc Tử Du đã trực tiếp bóc trần cô. Hạ Hạ có hơi sụp đổ.

Tạ Hoài bị đánh thức vào buổi sáng bởi tiếng hét của Tân Phố.

"Đệch! Kết quả thi nội quy trường có rồi!"

Tạ Hoài đang ngủ say, bực bội xoay người, kéo chăn trùm kín đầu. Phía dưới, Tân Phố vẫn kích động không ngừng, chạy qua lay giường của cậu: "Anh Hoài! Anh Hoài!"

Tạ Hoài rút gối ném xuống, cáu kỉnh quát: "Cút!"

"Anh Hoài, anh đừng có mà ngủ nữa!" Tân Phố hăng hái trèo thẳng lên giường, quăng điện thoại vào mặt cậu. "Anh thi nội quy trường chỉ được 48 điểm! Cả học viện chỉ có hai người trượt, anh còn mặt mũi ngủ à?!"

Tạ Hoài: "..."

Cơn buồn ngủ bay biến sạch sẽ. Cậu ngồi bật dậy, vò mái tóc rối bù, vẻ mặt khó chịu vẫn chưa tan. Nhặt lấy điện thoại của Tân Phố, vừa liếc mắt đã thấy ngay con số đỏ chót "48 điểm" trên bảng kết quả điện tử.

Tại bệnh viện trường. Bác sĩ cầm điện tâm đồ của Hạ Hạ, nhíu mày: "Tim của em có vấn đề à?"

Hạ Hạ gật đầu. Khi khám sức khỏe trước kỳ thi đại học, cô đã được chẩn đoán có vấn đề về tim. Tối hôm đó, cô về nhà và nói với Ngụy Kim Hải.

Lúc đó, hắn đang uống rượu trong phòng khách, móc tai như thể vừa nghe thấy thứ gì đó nhảm nhí. Hắn quay đầu nhìn cô, cười khẩy: "Mày còn mong tao chữa bệnh cho mày à?"

Hạ Hạ chưa bao giờ có hy vọng đó. Nên khi nghe hắn nói vậy, cô cũng chẳng thấy thất vọng.

Ngụy Kim Hải chẳng mấy bận tâm, cô lại càng không để ý. Nếu một ngày nào đó hai chân cô đột ngột cứng đờ rồi ngã gục, coi như cũng được giải thoát khỏi biển khổ, sớm lên cõi cực lạc.

Bác sĩ viết vài dòng trên báo cáo khám sức khỏe rồi trả lại cho cô: "Điều kiện của bệnh viện trường có hạn, em nên để người nhà đưa đến bệnh viện lớn để kiểm tra sớm. Tình trạng này cần tránh tập luyện thể lực kéo dài, không khuyến khích tham gia huấn luyện quân sự."

Hạ Hạ hỏi: "Nặng lắm không ạ? Có chết không?"

Bác sĩ thấy trên mặt cô gái nhỏ khi nhắc đến chữ "chết" lại lóe lên chút vui vẻ, cảm giác như mình vừa hoa mắt.

Ông dặn dò: "Không nghiêm trọng đến vậy đâu, phát hiện sớm thì chỉ là bệnh vặt thôi. Em còn trẻ, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện sống chết nữa."

Hạ Hạ nhận lấy báo cáo rồi đi ra ngoài, đang cúi đầu xem điện tâm đồ trong tay thì bất ngờ va phải ai đó. Trước mặt cô có một người chặn kín lối đi, cô không ngẩng đầu lên, chỉ định né sang một bên để đi tiếp, nhưng người kia cũng dịch sang theo, tiếp tục chắn đường. Hạ Hạ ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Hoài.

Gần như ngay lập tức, khuôn mặt vô cảm của cô nở nụ cười ngọt ngào: "Hoài ca, anh cũng đi khám sức khỏe à?"

Nói xong, cô định bước tiếp. Nhưng lần thứ ba, Tạ Hoài vẫn chặn đường, khiến cô phải dừng lại. Trong lòng Hạ Hạ có dự cảm không lành, nhưng nghĩ lại, từ tối qua đến giờ thời gian quá ngắn, chắc không đến mức lại chọc giận anh ta.

Cô gái nhỏ mang vẻ mặt vô tội như một chú cừu con mềm mại, đôi mắt to tròn long lanh, ánh lên tia sáng như có thể phát quang.

Cô không hiểu Tạ Hoài đang muốn gì, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tiền tháng này tôi sẽ chuyển cho anh muộn vài ngày."

Tạ Hoài chẳng buồn nhắc đến chuyện tiền bạc.

"Vì viết tên lên bài thi, tôi bị trợ giảng chửi suốt hai tiếng đồng hồ." Anh nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo đầy nguy hiểm.

Anh rút điện thoại ra, giơ lên trước mặt cô: "Vậy mà cô lại giúp tôi làm bài được có bốn mươi tám điểm?"

Hạ Hạ: "..."

"Không thể nào!" Cô kinh ngạc, "Tôi chưa từng thi không qua điểm trung bình!"

Từ nhỏ đến lớn, điều duy nhất Hạ Hạ tự hào chính là thành tích học tập. Với trí nhớ gần như chụp ảnh và đầu óc nhanh nhạy, cô luôn được khen ngợi trên con đường học vấn. Đừng nói đến chuyện không qua môn, ngay cả vị trí thứ hai cô cũng chưa từng đứng qua.

Bốn mươi tám điểm con số này đối với cô mà nói chẳng khác nào sự sỉ nhục, hủy hoại toàn bộ vinh quang chói lọi của một học bá. Hạ Hạ không thể chấp nhận được.

Tạ Hoài: "Vậy là tôi bị mù?"

"Chắc chắn là giáo viên chấm nhầm, nhất định là giáo viên chấm nhầm!" Hạ Hạ quả quyết, niềm tin vào bản thân khiến cô hoàn toàn quên mất rằng mình chưa từng đọc qua sổ tay quy định của trường. "Chúng ta đi tìm trợ giảng kiểm tra lại bài thi, tôi tuyệt đối không thể nào chỉ được bốn mươi tám điểm. Nếu tôi chỉ đạt bốn mươi tám điểm, thì không ai có thể qua môn được."

Tạ Hoài cất điện thoại, nhướn mày: "Tôi nghe nói, sau năm phút bắt đầu thi, trong nhóm tân sinh viên đã có người lan truyền đáp án."

Hạ Hạ: "..."

Nếu anh ta không nhắc, cô suýt nữa quên mất cảnh tượng gian lận tập thể hùng tráng ngày hôm qua.

"Tỷ lệ trùng khớp giữa đáp án và đề thi gần như 100%. Bạn cùng phòng tôi nói rằng, hôm đó toàn bộ thí sinh trong phòng thi đều sao chép đáp án. Nếu tôi không qua môn, thì chỉ có một khả năng duy nhất."

Tạ Hoài nhìn cô, ánh mắt băng giá: "Người giúp tôi làm bài... là cố ý."

Hạ Hạ im lặng.

Rất lâu sau, cô nghiêm túc lên tiếng: "Bạn cùng phòng của anh đã bỏ qua một khả năng khác."

Tạ Hoài: "?"

"Người giúp anh làm bài... có thể cô ấy không mang theo điện thoại."

"Hoặc có thể, vận may của cô ấy không tốt lắm, tình cờ ngồi ngay bên cạnh trợ giảng..."

Tạ Hoài không nói gì. Anh mà không lên tiếng, Hạ Hạ lại cảm thấy căng thẳng. Nhưng anh im lặng quá lâu, cô cũng thấy bầu không khí yên tĩnh này thật khó chịu.

Cô siết chặt báo cáo sức khỏe trong tay, vô thức bóp nát tờ điện tâm đồ, những đường sóng uốn lượn bị những nếp gấp cắt ngang, khiến cô cảm thấy lòng mình cũng loạn như những vạch điện đồ kia.

Hạ Hạ vừa rồi còn hùng hổ đầy khí thế, nhưng bây giờ chẳng còn tự tin nữa, trong lòng bỗng dưng thấp thỏm không yên. Cô không sợ Tạ Hoài mắng mình, chỉ sợ anh ta giận lên rồi đòi lại tấm đệm giường mà cô vẫn chưa trả tiền.

"Thế thì cũng vừa khéo quá rồi." Tạ Hoài nhàn nhạt nói.

"Người ta nói vợ chồng một ngày, ân nghĩa trăm ngày. Chúng ta dù mới chỉ là pháo hữu hụt nhưng ít ra cũng tính là vợ chồng nửa ngày." Ánh mắt anh ta lạnh lùng, "Hôm nay tôi nể mặt cô, không đánh phụ nữ. Nhưng Hạ Hạ, chuyện này, cô nhớ kỹ cho tôi."