Tể Tướng Thế Thân Bị Vứt Bỏ Quá Khó Dỗ Dành

Chương 7

"Bẩm phu nhân." Phác Ngọc đứng phía sau ngừng lại một lúc, cân nhắc rồi đáp: "Quan đại phu nói đại tiểu thư bị ác mộng dày vò, không phải bệnh nặng gì, chờ tỉnh dậy sẽ khỏi thôi ạ."

Phùng thị cau mày: "Ác mộng..." rồi bà sắc mặt căng thẳng, vội vã đặt khăn tay xuống: "Vậy chẳng phải là trúng tà sao? Phải mau mời đạo sĩ, hòa thượng đến trừ tà mới được!"

Lời vừa dứt, bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói trầm như chuông đồng, chen lẫn vài phần không vui:

"Trừ tà cái gì? Nàng thật sự cho rằng nữ nhi trúng tà sao? Việc này truyền ra ngoài, danh tiếng của nó chính là bị nàng phá hỏng đấy."

Người đến bước vào sảnh, cách một bức bình phong chạm phượng dát vàng hỏi chuyện.

Phùng thị nghe thấy giọng nói quen thuộc, sắc mặt hoảng hốt, liếc nhìn ra ngoài, vô thức đứng dậy khỏi mép giường. Một lát sau mới phản ứng được người ngoài không nhìn thấy, lại chậm rãi ngồi xuống.

"Lão gia đến rồi."

"Ừm. Dung Quân vẫn chưa tỉnh sao?" Tạ Thừa tự nhiên ngồi xuống bên bàn tròn trong sảnh.

"Vẫn chưa ạ."

"Ngủ bao lâu rồi?"

"Khoảng gần một ngày rồi."

Nghe được câu trả lời này, Tạ Thừa nhíu chặt mày, hồi lâu không nói gì.

Phùng thị tưởng ông lo lắng cho nữ nhi, do dự một lúc mới lên tiếng:

"Dung Quân dù sao cũng đã lớn rồi, là khuê nữ nhà ta vốn mang tâm tính mỏng manh. Lão gia công khai quở trách, còn phạt quỳ ngoài từ đường suốt đêm, trong lòng nàng không thoải mái cũng là lẽ thường tình. Tâm sự bị dồn nén quá lâu, nên mới sa vào cơn mê như thế."

"Lão gia, người sau này..."

"Láo xược!"

Tạ Thừa sắc mặt tái xanh, đập mạnh chén trà xuống bàn tròn, tiếng sứ vỡ vụn cắt ngang lời Phùng thị định nói.

"Tự cổ chí kim, chuyện hôn nhân đại sự đều phải thuận theo ý của cha mẹ. Một năm qua, nó đã từ chối bao nhiêu người? Ta vì thế mà đắc tội với bao nhiêu người trong quan trường? Hành xử càn rỡ, không coi phép tắc ra gì như vậy, còn đâu là phong thái của trưởng nữ nhà họ Tạ?"

"Ngươi làm mẫu thân không biết khuyên răn con cái, ngày ngày cứ để mặc nó muốn làm gì thì làm. Ta thấy tính tình ương ngạnh không nghe lời của nó chính là học từ ngươi mà ra."

"Ta..."

Phùng thị nghe được một nửa, chiếc khăn tay đã ướt đẫm nước mắt. Bà định mở miệng phân trần vài câu, chợt thấy dưới tấm chăn thêu có bàn tay vươn ra kéo nhẹ tay áo, rồi lắc đầu.

Tạ Lệnh Nghi đã tỉnh.

Phùng thị thấy vậy giật mình, vội vàng quay người, dùng ống tay áo còn lại lau nước mắt.

Tạ Lệnh Nghi suy nghĩ một lát liền hiểu được nguyên do cơn thịnh nộ của phụ thân. Quả nhiên việc bị phạt quỳ không phải vì tiểu cô nương Phấn Đoàn tan học ham chơi.

Nhà họ Tạ không có con trai nối dõi, cả nhà trưởng lẫn nhà thứ đều chỉ sinh được một gái. Cơ nghiệp đồ sộ sau này không người thừa kế, phụ thân Tạ Thừa tự nhiên đặt kỳ vọng vào rể tương lai.

Đối với ông, chàng rể sau này có thể làm được quan to chức lớn đến đâu, có thể leo lên địa vị cao đến đâu, có thể trợ giúp ông bao nhiêu trong quan trường, những điều ấy đều quan trọng hơn hạnh phúc của nữ nhi.

Chỉ cần Tạ Lệnh Nghi không vui lòng, đó chính là bất hiếu bất trung, phải quỳ trước bài vị tổ tiên để tạ tội.

Khó trách ngay cả nhà thúc phụ cũng chẳng dám mở miệng khuyên can.

Như vậy mọi chuyện đã rõ, hình phạt chỉ là cái cớ, hôn sự mới là mục đích.

Tạ Lệnh Nghi nghĩ thông được nguyên do, trong lòng dâng lên vị đắng, khàn giọng mở lời:

"Phụ thân, con nhất định sẽ tìm được vị "rể quý như rồng" mà người mong muốn. Mười ngày sau, buổi yến tiệc do Thái tử Trắc phi tổ chức, con cũng sẽ đúng hẹn tham dự."

"Như vậy, có làm người hài lòng chăng?"

"Ngươi!"

Tạ Thừa đôi mắt gắt gao nhìn xuyên qua bình phong, trong lòng tuy có chút vui mừng, nhưng lại thấy bực bội trước những lời đối đáp mang đầy gai góc của Tạ Lệnh Nghi.

Suy đi tính lại mấy lượt, cuối cùng vẫn nuốt lại lời quở trách đang ở bên miệng.

Ánh mắt chuyển hướng, liếc nhìn bức bình phong trước mắt, vẻ không vui hiện rõ trên nét mặt.

"Bức bình phong này ngươi đổi từ khi nào? Chim công ồn ào, mất hết vẻ ổn trọng, ngày mai bảo người đổi đi."

Nói xong cũng chẳng đợi Tạ Lệnh Nghi đáp lời, xoay người bỏ đi.

Hai người đợi Tạ Thừa đi rồi mới dám nói chuyện thoải mái.

"Dung Quân, những lời con vừa nói, có phải chỉ tạm thời đánh lừa phụ thân con thôi không?"

Tạ Lệnh Nghi liếʍ liếʍ đôi môi khô nứt, định trả lời, Phác Ngọc đã tinh ý bưng đến một chén trà ấm, lại từ từ đỡ nàng ngồi dậy, chu đáo kê một chiếc gối mềm sau lưng.

Tạ Lệnh Nghi uống xong chén trà, đợi hơi thở ổn định mới nhìn về phía Phùng thị, khó nhọc cất lời:

"Không phải là đánh lừa phụ thân."

"Vậy là công tử nhà nào?" Phùng thị không nhịn được hỏi dồn, "Trong nhà có trưởng bối nào cùng phụ thân con làm quan không?"

"Hay là..." Bà ngập ngừng một lúc, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, tim đập thót lên một cái, thận trọng hỏi: