Ăn Cá

Chương 7

“Chị muốn mua thuốc gì?”

Hướng Nam giật mình tỉnh táo, không biết từ lúc nào đã đứng trong tiệm thuốc. Cô ấy ngẩng đầu theo hướng giọng nói.

Trên quầy có một bé gái chừng bốn, năm tuổi xinh xắn đang ngồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, tóc mái ngang trán, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Hướng Nam. Một tay ôm chặt chậu cây tài lộc nhỏ, tay kia nắm chặt một viên kẹo.

Hướng Nam bỗng có cảm giác muốn giơ tay véo véo đôi má bé con này.

Bạch Ngư bĩu môi. Khai trương lại Ngọc Kinh Đường, vậy mà vị khách đầu tiên lại là thế này đây.

“Chị muốn mua thuốc gì?”

Đứa bé nhỏ thế này, liệu có hiểu không nhỉ? Trong tiệm thuốc đông y có bán kẹo ho không? Hướng Nam thầm nghĩ rồi mở miệng nói: “Ừm… Bà ngoại chị bị ho, chị muốn mua ít kẹo ho.”

“Em bé ơi, người lớn nhà em đâu?”

Bức rèm trúc khẽ lay động, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ nội đường.

Anh mặc áo dài màu xanh trúc, đeo kính gọng mảnh, trên tay cầm một hộp đựng thức ăn cho cá được chạm khắc tinh xảo, phong thái ôn hòa, nho nhã.

Anh đi đến sau quầy gỗ, đặt hộp thức ăn xuống, đưa tay ôm lấy cô bé đang ngồi trên quầy, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô: "Nên cho cô ấy uống thuốc gì?"

Bạch Ngư lí nhí lẩm bẩm.

Hướng Nam vểnh tai lên nhưng chỉ lờ mờ nghe thấy một câu "Không thơm", cái gì không thơm chứ?

Người đàn ông khẽ mỉm cười.

Là một nữ sinh đại học từng trải qua vô số kiểu "Mỹ nam kế" trên phim ảnh, Hướng Nam không khỏi âm thầm hít sâu một hơi khi nhìn thấy nụ cười này.

Người đàn ông nhận lấy viên kẹo, thuần thục bóc lớp giấy bọc rồi đưa đến bên miệng cô bé.

Viên kẹo phồng lên trong miệng, lúc này cô bé mới chịu mở miệng nói: "Bát tiên quả đi."

Người đàn ông nhẹ nhàng lặp lại: "Bát tiên quả, giảm ho tiêu đờm, thanh nhiệt hạ hỏa."

Hướng Nam còn tưởng đây là một người cha trẻ đang dạy con gái kiến thức về dược lý Đông y.

Nhìn anh bế cô bé lên vai, một tay rút từ dưới quầy ra một tờ giấy, loại giấy gói thuốc hay thấy trong phim cổ trang, sau đó lấy dược liệu, đóng gói, buộc dây.

Chưa kịp nhìn rõ, một gói thuốc giấy đã lơ lửng trước mắt cô ấy.

"Ngậm hoặc pha trà đều được."

Hướng Nam ôm gói thuốc, hai má hơi ửng đỏ rồi bước ra khỏi cửa lớn của Ngọc Kinh Đường.

Viên kẹo trong miệng Bạch Ngư vẫn còn phồng lên, cô lẩm bẩm: "Cô ấy không thơm, không ngon gì cả."

Trên người Hướng Nam không có hương vị hấp dẫn nào khơi dậy thèm ăn của cô, quá nhạt nhẽo. Đã đói suốt trăm năm rồi, cô chỉ muốn được ăn một thứ gì đó thật ngon.