Hồi đó, Từ Kiều mới vào xưởng học việc, bà ta và Hướng Chí Minh theo cùng một thầy. Từ Kiều xinh đẹp, trong xưởng có bao nhiêu thanh niên theo đuổi, nhưng bà ta lại xiêu lòng trước Hướng Chí Minh.
Hướng Chí Minh hồi còn trẻ đã nói với bà ta bằng vẻ bí ẩn: "Cha anh xuất thân tốt, nhà mẹ anh trước đây là chủ tiệm nhỏ."
"Chủ tiệm nhỏ? Chẳng phải giai cấp tư sản à?" Mắt Từ Kiều hồi trẻ giống như hai hạt nho đen, long lanh nhìn Hướng Chí Minh.
"Giờ không còn xét thành phần nữa rồi. Hơn nữa, mẹ anh đã cắt đứt quan hệ với gia đình phong kiến từ lâu, nếu không thì sao bà có thể vào làm trong chính quyền thị trấn được?" Hướng Chí Minh liếʍ môi: "Chỉ là, trong nhà vẫn còn để lại chút đồ."
Đôi mắt Từ Kiều long lanh dừng trên gương mặt Hướng Chí Minh.
Hướng Chí Minh sốt ruột: "Thật mà! Chính mắt anh nhìn thấy!" Ông ta giơ tay mô tả cái rương: "Một cái rương lớn cỡ này, em nghĩ xem bây giờ vàng đáng giá bao nhiêu? Một rương vàng thì là bao nhiêu tiền?"
Bằng giá cả khu nhà này.
Từ Kiều lắc đầu: "Em uống thuốc của anh cả chục năm nay rồi, em không tin đâu. Em chỉ cần tiền bán đứt nhà này thôi." Nếu thật sự có vàng thì sao lúc con cháu trong nhà cưới xin, bà cụ chỉ lì xì tiền mừng?
"Nói lui một bước, dù có thật đi nữa thì cũng sẽ chia cho anh cả và em gái, chẳng liên quan gì đến anh đâu."
Từ khi mới về làm dâu, Từ Kiều đã biết mẹ chồng thích những người có chí khí. Hướng Chí Minh không học giỏi, cũng chẳng có chí tiến thủ.
Hướng Nam lặng lẽ lui bước. Bà ngoại là cô chủ tiệm tơ lụa ư?
Có vẻ là giống thật, các bà trên phố có khi còn không nhận hết mặt chữ, nhưng bà ngoại thì đọc sách, xem báo, biết chút ít tiếng Anh, còn viết chữ rất đẹp.
Hơn nữa, bà ngoại rất chú trọng vẻ bề ngoài. Quần áo luôn sạch sẽ, mái tóc bạc trắng mỗi tháng đều được cắt tỉa gọn gàng. Khi ra ngoài, thỉnh thoảng bà còn thoa một chút son, trông rất tinh thần!
Nghĩ kỹ lại, bà ngoại thật giống như một cô chủ xuất thân từ tiệm tơ lụa.
Hướng Nam chẳng dám bước vào phòng ai, gọi cho mẹ thì không liên lạc được, nhắn tin cũng không thấy trả lời, chắc là đang trên máy bay.
Giang Thành không có sân bay, mẹ phải hạ cánh ở sân bay thành phố bên cạnh, rồi đi tàu cao tốc về trấn Bến Cảng, chắc tối mới đến nơi.
Điện thoại “Ting ting” vang lên, bà ngoại gửi tin nhắn thoại, dặn cô đặt một bàn ăn ở quán Tằm Nương Tư Phòng Thái, kêu họ mang thức ăn đến nhà.
“Đặt một nồi sườn kho đầu cầu, một niêu gà hầm, một đĩa cải trắng xào mỡ gà, thêm một con cá cúc hoa Tằm Nương. Nếu chưa đủ, bảo họ tự chọn thêm món đi.”
Hướng Nam vốn tưởng bà ngoại đã già yếu, không ngờ bà ấy vẫn là người nắm quyền chủ động, mọi chuyện đều sắp xếp đâu ra đấy.