Tiếng Đàn Chiếm Hữu

Chương 2: Chị kế xinh đẹp

Sau đó, Yêu Tư Hoa lên giường mà ngủ một giấc, nhưng cô đâu hề biết sự thật về Cố Kiệt Huy.

“Tư Hoa, con mau dậy đi, nhanh chuẩn bị để qua thăm Cố Kiệt Huy đi.”

Trời còn chưa sáng, mà mẹ đã bắt cô phải dậy để chuẩn bị. Cô nghĩ chỉ là đi thăm thôi, không cần phải ăn mặc cầu kì. Nhưng đối với tâm tư của mẹ cô thì khác.

Yêu Tư Hoa được người hầu thay cho một chiếc váy bồng bềnh, màu trắng, dài qua chân nhìn vô cùng xinh xắn và tiểu thơ. Đặc biệt, còn thắt tóc và trang điểm nhẹ cho cô. Chỉ cần trang điểm bình thường cũng đủ để làm nổi bật lên vẻ đẹp trời cho của cô, làn da trắng xứ, khuôn mặt đẹp như hoa hướng dương. Lời nói của cô còn mê người giống như một tiếng đàn bay bổng.

Nhìn con người trong gương vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng vô cùng yểu điệu giống như một đoá hoa nhẹ nhàng vậy. Khi cô nhìn trên đồng hồ thì chỉ mới 4 giờ. Cô nhìn mẹ và dượng với ánh mắt khó hiểu.

“Xin lỗi con, Tiểu Hoa, thằng nhóc nhà mình chỉ ở nhà vào giờ này thôi, con chịu khó nhé.”

Xin lỗi???

Điều này chẳng đáng để xin lỗi?

Cô khẽ mỉm cười mà đồng ý, nhưng tay vẫn còn hơi run vì sẽ gặp một người lạ. Yêu Tư Hoa ngồi trên chiếc xe BMW dòng mới mà đi đến nhà của Cố Kiều Huy. Ngồi trên xe, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự giàu sang trên con người của mình. Ngoài trời, chỉ lờ mờ có những tia nắng, chẳng có một bóng người nào đi qua đây. Mọi thứ chìm trong bóng tối, nhưng cô lại là thứ phát sáng trong bóng tối ấy.

Cô tự nghĩ đi thăm vào lúc 4 giờ sáng, nghĩ thôi cũng đã tự cảm thấy mình bị điên.

Đến trước căn biệt thự xa hoa trước mắt, dù trời tối những vẫn cảm thấy ngôi biệt thự này còn hơn cả nhà cô đang ở. Quả là sự nghèo túng đã giới hạn đi sự hiểu biết của cô.

Yêu Tư Hoa được quản gia dẫn vào nhà, nhưng lại để cô một mình bơ vơ một mình trước cánh cửa to lớn. Chỉ đứng ở ngoài thôi, mà cô đã nghe thấy sự ồn ào náo nhiệt của nhiều người bên trong.

Chân cô run lên, tay cũng bất giác chảy mồ hôi, lỡ có nhiều người quá thì làm sao. Nhưng khi nghĩ đến sự giận dữ của mẹ, cô cũng buộc phải mở cửa đi vào.

Vừa mở cửa, thì Yêu Tư Hoa chỉ biết đứng hình.

Người bên trong cũng bắt đầu chú ý đến cô.

Tim cô đập phịch phịch, bên trong có tận năm người con trai, người thì đang chơi game, người thì hút thuốc, uống bia. Bất ngờ có một người mở miệng lên tiếng.

“Cô là ai mà tự tiện vào?”

Nhìn người con trai với khuôn mặt hơi u ám, lòng cô cũng bất giác sợ hãi. Giọng lấp bấp mà nói: “Tôi là chị, chị kế của, của Cố Kiệt Huy.”

Vừa nói xong, đám người vừa rồi lại liếc cô một cái.

“Chị xinh đẹp ơi mau chạy đi chứ không mấy em không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Cô không dám ngẩn đầu lên, tim như ngừng đập.

“Tôi muốn gặp Cố Kiệt Huy.”