Tiếng Đàn Chiếm Hữu

Chương 1: Người nhà mới

Khi Yêu Tư Hoa mười bốn tuổi, bố mẹ cô li hôn. Gia đình hoà thuận cũng từ đó chấm dứt.

Cô chọn đi với mẹ mình, cuộc sống chưa được bao lâu thì mẹ cô đã tái hôn với dượng. Dượng của cô là một người vô cùng giàu có và thành đạt trong thương trường, tất nhiên ông cũng có một đứa con trai…

Yêu Tư Hoa mười bảy tuổi được mẹ dẫn đến một căn biệt thự lớn, khang trang. Khi mới bước vào cổng, đôi mắt cô không lúc nào mà không mở to ra dường như để nhìn rõ mọi vật thể xung quanh thật kĩ càng.

“Tư Lệ, em mau vào đây đi.”

Người đang ông đang vẩy vẩy tay với hai mẹ con cô từ nay sẽ trở thành ba của cô. Yêu Tư Hoa cũng rất biết điều mà cúi đầu hành lễ. Ông ấy đưa hai mẹ con cô đi thăm hết ngôi nhà từ trang viên tráng lệ đến từng ngóc ngách trong căn phòng.

Đang đi tới căn phòng ở tầng 4, thì ông bất ngờ đứng khựng lại. Miệng cười như hoa mà nói: “Đây là căn phòng của con trai anh, Cố Kiệt Huy.”

Sau đó, dượng vừa đi vừa kể cho hai mẹ con cô về đứa con trai bảo bối của mình. Khuôn mặt mẹ ngoài mặt thì tươi cười nhưng bên trong lại đang cáu xé bản thân, cô làm sao không biết được tính của mẹ chứ.

Ngôi nhà gồm 5 tầng và một trang viên rất lớn. Ở đây, có rất nhiều người giúp việc và người làm. Từ lúc cô vào đây hai ngày, cách xưng hô của mọi người cũng vô cùng thoải mái.

Có người gọi cô là Tiểu Hoa, cũng có người gọi cô là Tiểu Yêu.

Cô cũng giống như tên gọi vậy, khuôn mặt xinh đẹp như yêu tinh mà tính cách lại ngây thơ, yểu điệu như một đoá hoa. Đúng là tên sao người vậy.

Từ hai ngày trước, cô cũng chính thức trở thành tiểu thư nhà họ Cố nhưng mẹ lại nhất quyết không muốn đổi họ cho cô vì nghĩ vậy sẽ khiến cho dượng cảm thấy không thoải mái. Yêu Tư Hoa cũng chẳng nói gì, cô cũng đã quen với thái độ của mẹ rồi.

Nhưng có một điều là lạ, cô chẳng thấy con trai của dượng – Cố Kiệt Huy đâu cả. Chẳng lẽ sợ mẹ kế mà trốn hay sao?

“Thằng nhóc Kiệt Huy này thường hay đi chơi với bạn, nên nó đã mua căn nhà bên kia để khỏi làm phiền hai mẹ con.”

Mua căn nhà?

Giàu đến như vậy sao, tự mình mua một căn nhà khi mới 17 tuổi???

“Tiểu Hoa, hay sáng mai con đi qua nhà nó, tiện thể làm quen, dù gì cũng là người một nhà.”

Yêu Tư Hoa nhìn mẹ mình như muốn lắc đầu, cô mắc chứng sợ người lạ đặc biệt là đối với người khác giới. Cô không muốn đi.

Nhưng mẹ cô chẳng thèm liếc cô một cái mà nhẹ nhàng đồng ý thay cô. Nếu lúc này mà cô nói không đồng ý thì có lẽ sẽ bị đuổi ra khỏi đây chăng?

Việc cô làm quen được với mọi người ở đây cũng là một kì tích lắm rồi.

“Được rồi, Tiểu Hoa con mau đi nghỉ sớm đi, mai còn đi qua thăm Kiệt Huy nữa chứ.”

Yêu Tư Hoa cố nặn ra một nụ cười mà đi lên phòng ở tầng 2.

Tối hôm đó, cô chằng chọc không ngủ được dù chiếc giường vô cùng thoải mái. Cô nằm mà cố nở nụ cười để mai gặp người anh em sắp tới của mình.

Nghe dượng miêu tả sơ qua Cố Kiệt Huy là người vô cùng tuấn mã, dịu dàng, lịch thiệp và đối tốt với con gái nên cô cũng yên tâm hơn hẳn. Nhưng để chắc chắn hơn, cô muốn hỏi những người làm ở đây.

“Cô chủ cô yên tâm đi, cậu chủ vô cùng tốt bụng, không hề gây gổ hay đầu gấu gì đâu.” Người làm nói một cách vô cùng tự nhiên làm người ngây thơ như Yêu Tư Hoa tin râm rấp.