Tống Yểu lại ngồi xuống băng ghế nhỏ, đuôi ngựa tiện tay buộc đã lỏng lẻo, đuôi tóc còn dính chút nước lắc lư lướt qua cổ, hơi ngứa, chỉ là hiện giờ cô đã không còn lòng dạ nào để ý đến nữa, toàn bộ tâm trí đều đặt trên bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh đang hờ hững giữ cổ tay cô.
“Em ở nước Anh đã quen chưa?”
“Vẫn ổn. Ngày nào em cũng đọc rất nhiều sách, phiên dịch rất nhiều chữ, viết rất nhiều thứ không hiểu được, hình như chỉ cần bận rộn thì sẽ bị ép phải quen.”
“Anh thì sao, gần đây sự nghiệp thế nào? Có phim mới sắp chiếu đúng không?”
“Anh vừa quay xong một bộ phim, phim truyền hình chiếu đầu tuần, trong tay vẫn còn hai bộ phim, chương trình tap kỹ, tạp chí ảnh và tuần lễ thời trang lẻ tẻ, vẫn rất mệt mỏi.” Khóe môi anh giật giật, hiếm khi để lộ chút cảm xúc rã rời
Cô ở nước Anh tự mò mẫm, khó khăn lắm mới đến gần thế giới học thuật lạ lẫm, nhưng anh lại dùng một năm ngắn ngủi đi từ nghệ sĩ trẻ đang nổi đến ngôi sao lớn đạt tiêu chuẩn.
Tống Yểu luôn trông thấy tên hoặc khuôn mặt anh ở các loại phần mềm trên điện thoại di động, cuối cùng sẽ cảm thấy có hơi xa lạ.
Hình như, vào một thời điểm nào đó không hay không biết, "Tiểu Bình" và "Chu Tễ Niên" đã bắt đầu tách rời, cô bị anh bỏ lại trong khu chung cư Ngọc Lan bụi bẩn, tràn ngập hương hoa ngọc lan.
Hình như đây cũng là lần đầu tiên bọn họ lặng lẽ ngồi xuống trò chuyện về những chuyện thuộc về “Người lớn” như này, Tống Yểu hơi thất thần.
Nói ra thì, thật sự là thanh mai trúc mã không đạt tiêu chuẩn.
Trò chuyện câu được câu không, Tống Yểu cảm thấy cổ tay mình bị anh nắm cũng bị lây nhiễm nhiệt độ của anh mà nóng lên, nhưng không hiểu sao cô lại không dám rút tay về, để mặc cho anh nhẹ nhàng nắm chặt.
Mà Chu Tễ Niên hình như cũng không phát hiện ra hai người bọn họ vẫn đang cầm tay, chỉ từ từ uống chén nước mật ong kia.
Bọn họ nói chuyện phiếm giống như bong bóng trong suốt trôi nổi trên mặt nước xà phòng, lóe ánh sáng xán lạn dưới ánh mặt trời ấm áp, đáng tiếc hôm nay trời lại mưa.
Mà lần gặp mặt này cũng chỉ là một câu đố trống rỗng, bị mưa đạp nát, đâm một cái là rách.
Nước mật ong trong cốc thủy tinh đã được uống hết, căn phòng lại quay về trầm mặc, điện thoại di động của anh vang lên đúng lúc.
Chu Tễ Niên giống như giờ mới giật mình phát hiện anh còn đang nắm cổ tay Tống Yểu, vội vàng buông tay, ánh mắt áy náy, lấy điện thoại di động ra nghe máy.
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhàng, hai tay giao nhau, mười ngón dây dưa, nhiệt độ của hai cánh tay khác biệt.