Chu Tễ Niên đưa điện thoại di động cho Tống Yểu, nhìn khuôn mặt cô cong cong không giấu được tâm trạng tốt, anh từ từ uống hết nước đã lạnh trong cốc thủy tinh.
Ôm điện thoại, nghiêm túc nhìn chó con Fuji nhảy nhót sống động khắp nơi vì nghe thấy giọng cô trong màn hình điện thoại, trái tim Tống Yểu mềm nhũn, nói được mọi lời buồn nôn với chó con, trong lúc nhất thời, gần như đã quên mất Chu Tễ Niên bên cạnh.
Đến khi trong phần thông báo tin nhắn trên điện thoại anh nhảy ra mấy tin nhắn chưa đọc, “Tình thương của mẹ” tràn lan của cô mới bị cắt đứt, chậm chạp ngại ngùng trả lại điện thoại di động cho Chu Tễ Niên.
Thấy anh vẫn cầm cốc thủy tinh trống, Tống Yểu đón lấy cốc nước: “Để em rót thêm cốc nước cho anh!”, sau đó chạy chậm vào phòng bếp, giống như một cuộc chạy trốn vô thức không có nghĩa gì.
Nghe thấy anh đang gọi điện thoại, Tống Yểu lề mà lề mề né tránh trong phòng bếp.
Đã rót xong một chén nước rồi, lề mà lề mề vẫn rót vào cốc thủy tinh in hình nai con của cô.
Được rồi, uống hết đi, Tống Yểu nghĩ.
Hình như giọng anh còn hơi khàn?
Thế là Tống Yểu lại thêm mấy thìa mật ong vào cốc thủy tinh, khuấy tan vào nước ấm.
Chờ anh gọi điện thoại xong, cô mới bưng nước đi ra, im lặng không lên tiếng nhét vào trong tay anh, sau đó lại ngồi xuống trên băng ghế nhỏ.
“Về rồi lại phải lập tức đi làm sao?” Tống Yểu nhỏ giọng hỏi.
“Ừm, buổi sáng ngày mai phải vào tổ quay một bộ phim ngắn,” Anh uống từng ngụm nước nhỏ, nếm ra chút vị ngọt ngào: “Giữa lúc đó còn phải thu hình mấy chương trình tạp kỹ để tuyên truyền cho phim mới chiếu.”
“Bận rộn như vậy!” Cô vô thức nhíu mày: “Vậy bệnh cảm của anh phải làm sao bây giờ? Có thời gian đi khám bác sĩ không?”
“Chỉ là cảm mạo thôi, hẳn là ngủ một giấc sẽ ổn.” Chu Tễ Niên nhỏ giọng trả lời, chỉ là giọng vẫn nghẹt như cũ.
“Có muốn em pha cho anh một cốc thuốc cảm cho anh uống không? Anh bận rộn công việc như vậy, lại còn lệch múi giờ, chắc hẳn còn thường xuyên đi làm việc đột xuất gì đó, chắc chắn không thể cứng rắn chống đỡ vượt qua được.” Tống Yểu nói xong lập tức định đứng dậy.
Chỉ là cô vừa đứng dậy đã bị Chu Tễ Niên nắm lấy tay.
Tay anh rất nóng, ủi nóng khiến trái tim cô bỗng nhiên sôi trào ùng ục.
Chu Tễ Niên lắc đầu với cô: “Không cần, anh uống nước là được rồi, bụng rỗng cũng không uống thuốc được, em ngồi xuống tâm sự với anh đi.”