Hạt Táo

Chương 5: Một ngày mưa lớn ở London

“Dì Trương nhờ anh mang chút thịt khô, hoa quả khô gì đó cho em, mẹ anh cũng ngâm mấy lộ thịt muối và nước dùng muốn anh mang cho em, lát nữa khi Trần Triều tới chở anh chắc sẽ mang cả cho em.”

Chú dì trong lời Chu Tễ Niên là Tống Thanh Bình và Trương Hồng, mà Trần Triều là người đại diện của anh, Tống Yểu cũng coi như đã gặp vài lần.

Thật ra bọn họ được coi là thanh mai trúc mã nhỉ.

Vừa ra đời đã ở nhà trên nhà dưới trong cùng một tòa nhà ngang, thế là hồi đi nhà trẻ, tiểu học, cấp 2, cấp 3, bọn họ đều là bạn học, Chu Tễ Niên từng thấy dáng vẻ vừa đáng thương vừa buồn cười khi Tống Yểu buồn bã như đưa đám lúc thay răng, Tống Yểu cũng từng thấy dáng vẻ Chu Tễ Niên đỏ mặt giặt tay đồ lót lúc vừa sáng sớm, khi mặt trời còn chưa sáng rõ.

Sau này mãi mới chờ được tới khi phá bỏ và di dời, bố mẹ hai nhà còn cố ý chọn nhà đối diện nhau trong cùng một tòa nhà, lên đại học lại cùng một thành phố, cho nên đến khi nghỉ đông và nghỉ hè đều ngồi cùng một chiếc máy bay và một chiếc xe, tất cả tiều tụy và mệt mỏi, tính cả niềm vui vẻ khi trở lại quê nghỉ đều được đối phương chứng kiến; pháo hoa ngày Tết đồng loạt ở trong mắt, tiếng pháo ầm ĩ không chỉ quấy nhiễu giấc mộng của một người, thế lúc lúc xông nhà chúc Tết, hai người đều vác một đôi mắt thâm quầng, vừa nhìn thoáng qua đều không nhịn được mà nhìn nhau cười.

Cho dù mai mốt hai nhà muốn chuyển nhà thì cũng cùng nhau mua nhà trên nhà dưới trong cùng tòa nhà, trang trí cùng một phong cách đã định trước. Trương Hồng nói thích làm hàng xóm với Trần Tú Lan, Trần Tú Lan tỏ vẻ người già hai nhà chăm sóc cho nhau rất tốt.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, bên tai bọn họ toàn quanh quẩn mấy câu nói so sánh qua lại khiêm tốn như: “Hạnh Hạnh chăm học hơn Tiểu Bình”, “Tiểu Bình ngoan ngoãn hơn Hạnh Hạnh”, ngoại trừ tòa nhà Ngọc Lan, bọn họ đều chung lớp chung trường, thậm chí là chung lớp học thêm, mỗi một bài thi từ tiểu học đến trung học đều không chỉ thuộc về một người, mà lượn lờ qua lại trong hai gia đình, lời khích lệ và phê bình của giáo viên trở thành đề tài nói chuyện phiếm của người lớn, chút xíu tin đồn cũng sẽ bị phóng đại trở thành tạp âm to lớn.

Ai tốt hơn, ai lợi hại hơn, ai ngoan ngoãn hơn, bọn họ sống trong sự sánh, tên của đối phương sẽ trở thành một loại phản xạ có điều kiện.

Thời gian dần trôi qua, cái gọi là “Thanh mai trúc mã” chẳng qua chỉ là một nhãn dán xinh đẹp dán lên cuộc đua ngầm đang nảy nở của tuổi thanh xuân.