Hạt Táo

Chương 4: Một ngày mưa lớn ở London

Vạt áo len bị nắm nhăn nhúm, tiếng anh uống nước cũng bị phóng đại lên, mà yết hầu nhấp nhô trở thành nhịp điệu.

Ly nước chỉ còn lại một nửa, Tống Yểu cảm thấy ly thủy tinh quá lớn ở trong tay Chu Tễ Niên cũng có vẻ nhỏ xinh, nhìn thế nào thì cũng thấy nền xanh xanh đỏ đỏ và hình ảnh nai con Bambi chibi trên cốc đều không hợp với khí chất của anh.

Tống Yểu cắn môi theo thói quen, quay đầu qua chỗ khác, bụng vừa rồi còn kêu ùng ục lúc này đã chất chứa đầy cảm xúc.

Lần trước gặp mặt là khi nào?

Tống Yểu cố gắng ép mình đừng nhớ đến nai con Bambi của cô, thế là cô tìm kiếm trong đầu, tro bụi ký ức rạng rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hình như, là trước khi xuất ngoại?

Hình như lúc đó anh còn đang đóng phim, cố ý bớt chút thời gian dẫn Trần Tú Lan cùng Trương Hồng và Tống Thanh Bình đến sân bay tiễn cô.

Thật ra cô cũng đã nói lời chia tay với bố mẹ rất nhiều lần rồi, cũng đã qua nhà đối diện tìm dì Trần mấy lần rồi, cô vốn cho rằng mình đã chuẩn bị tốt cho việc chia ly, nhưng khi đến sân bay, cầm vé lên máy bay, nước mắt vẫn rơi đầm đìa, ngay cả Tống Thanh Bình cũng lặng lẽ lau mắt.

Nhưng mà, Chu Tễ Niên trong hình ảnh đó giống như chói lóa trong nháy mắt, Tống Yểu nghĩ lại thế nào cũng không thể thấy rõ mặt anh, cũng không nhớ nổi nét mặt của anh, nhưng chỉ có duy nhất cái ôm nhẹ nhàng với anh lúc ôm từng người trước khi đăng ký lại vẫn nhớ rõ.

Hơi thở nóng hổi của anh phả vào trên cổ cô, hiện giờ Tống Yểu nhớ lại vẫn vô thức muốn rụt cổ.

Rõ ràng không phải ký ức đẹp, thậm chí có lẽ không có ý nghĩa gì phong phú nhưng Tống Yểu lại không thể khống chế mà cứ viết tiếp mọi chuyện với anh.

Bàn tay đặt lên khuôn mặt nóng bừng, ngòi bút đang viết lại ký ức của Tống Yểu rẽ ngang một cái, tất cả ngừng lại.

“Anh bị cảm à?”

“Em chưa ăn tối sao?”

Chung cư nho nhỏ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy đoạn nhạc dạo trữ tình trong loa nhà bên cạnh, hai người đồng thời lên tiếng.

“Anh quay chụp tạp chí ở ngoài, quần áo tương đối mỏng.”

“Em vừa định ăn.”

Lại lên tiếng cùng lúc

Tống Yểu mím môi, không được coi là cười, chỉ là lúm đồng tiền trên gò má phải lại lõm xuống.

“Lúc đầu anh định dẫn em tới nhà hàng ăn cơm nhưng mà trời mưa, chỗ đó là nhà hàng lộ thiên.” Anh trầm giọng nói.

Ngón tay gõ vào hình nai con trên cốc: “Tối nay anh sẽ rời London, chú dì nhờ anh tới thăm em.”