Đại Sư Hắn Không Dễ Ghẹo

Chương 15: Là Ta Sơ Suất Rồi

Vô Hộc cho?

Vô Hộc có gà?

Chẳng trách!

Chẳng trách Bạch Vô Tà là kẻ uống rượu ăn thịt thành thói!

Hóa ra đều do Vô Hộc nuông chiều mà thành!

Thấy cô sững sờ, Bạch Vô Tà cười như không cười: "Ngày đầu tiên tiểu tăng đến đây, sư phụ liền nướng gà cho tiểu tăng ăn."

Thiên Sắt hoàn hồn, khẽ gật đầu: "Ừ, có gà ăn cũng tốt. Đợi ta thay đồ rồi sẽ ra ngay."

Cô nhanh chóng thay bộ tăng bào sạch sẽ rồi bước ra ngoài.

Lúc ra, trong lòng còn ôm theo vò rượu đổi được bằng vòng tay bạch kim.

Đúng vậy, cô muốn tặng rượu.

Cô đưa vò rượu cho Bạch Vô Tà.

Bạch Vô Tà thoáng ngạc nhiên, sau đó hỏi: "Thí chủ có ý gì đây?"

Thiên Sắt mỉm cười: "Đây là quà tặng cho Vô Tà đại sư."

Đôi mắt xinh đẹp của cô cong lên, tràn đầy ý cười.

Bạch Vô Tà bật cười: "Lần đầu tiên gặp người tặng rượu cho hòa thượng."

Giọng của hắn vốn mang theo vẻ lạnh nhạt, nhưng lúc này, cuối câu lại ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.

Không hiểu sao, âm sắc ấy lại có chút quyến rũ.

Trong thoáng chốc, Thiên Sắt ngẩn người.

Nhưng ngay sau đó, cô thu lại nụ cười nơi khóe môi: "Là ta sơ suất rồi..."

Bạch Vô Tà khẽ nhướng mày.

Chỉ nghe cô chậm rãi nói tiếp: "Phải có chút thịt mới đúng."

Bạch Vô Tà: "..."

Rất nhanh, khóe môi cô lại cong lên: "Nhưng cũng không sao, Vô Hộc phương trượng đã tặng gà, vừa hay—rượu ngon phải có thịt ngon đi cùng!"

Bạch Vô Tà: "..."



Bờ sông quen thuộc.

Đống lửa quen thuộc.

Lúc này, mặt trăng đã lặng lẽ ló dạng.

Trong lúc chờ gà nướng chín, Thiên Sắt đưa túi tiền của Bạch Vô Tà trả lại cho hắn.

Bạch Vô Tà không nhận, chỉ nhàn nhạt nói: "Thí chủ cứ giữ mà dùng."

Dù sao hắn cũng không cần đến nó.

Hơn nữa, số tiền bên trong cũng chẳng đáng là bao.

Nhưng điều khiến hắn có chút thắc mắc là— cô đã mua loại rượu đắt đỏ như vậy, vì sao trên tay vẫn còn tiền?

Hơn nữa, nhìn độ căng phồng của túi tiền…

Thậm chí so với lúc trước khi hắn đưa cho cô, còn đầy hơn...?

Thấy hắn không nhận, Thiên Sắt dứt khoát ném thẳng túi tiền qua: "Vậy cứ để đại sư mua rượu đi."

Sau đó, ánh mắt cô lập tức dán chặt vào con gà đang nướng trên lửa, mỡ cháy xèo xèo tỏa hương thơm nức.

Nhìn qua là biết con gà này nuôi rất tốt.

Bạch Vô Tà bị ép phải nhận lại túi tiền, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tăng không cần mua rượu."

Thiên Sắt sững sờ: "Hả?"

Không cần mua rượu là ý gì?

Là cái nghĩa mà cô đang nghĩ đến sao?

Bạch Vô Tà thản nhiên đáp: "Rượu mà tiểu tăng uống trước giờ, đều là do chính tay tiểu tăng ủ."

Bên ngoài không mua được.

Thiên Sắt kinh ngạc: "Hả???"

Vậy nên hắn vốn dĩ không hề, như cô tưởng tượng, chọn mua loại rượu rẻ tiền?

Vậy mà khi đó, cô còn xót xa cho hắn biết bao nhiêu!

Thậm chí còn không tiếc từ bỏ chiếc vòng tay bạch kim mà cô yêu thích nhất, chỉ để mua về cho hắn loại rượu chưng cất đắt đỏ này!

Đã vậy, trên đường trở về còn vô tình làm vỡ một vò…

Hóa ra…

Hóa ra hắn vẫn luôn uống rượu do chính mình ủ!

Nhìn vẻ mặt của cô, Bạch Vô Tà tưởng cô không tin.

Hắn đứng dậy, đi đến gốc cây gần đó.

Chẳng bao lâu sau, hắn xách theo một vò rượu quay lại.

"Loại này nồng độ không cao, thí chủ uống ít một chút chắc sẽ không sao."

Dù sao cô cũng đã cất công tặng rượu cho hắn.

Hắn cũng không thể cứ để cô ngồi một bên, trơ mắt nhìn hắn uống một mình.

Thiên Sắt nhướng mày: "Chuyện này đúng là hiếm có thật. Ta nhớ lần trước đại sư còn chê ta tửu phẩm kém cơ mà."

Thấy hắn có vẻ định thu vò rượu về, cô lập tức đoạt lấy, nghiến răng nói: "Vậy ta xin đa tạ đại sư trước!"

Bạch Vô Tà khẽ cười, đôi mắt chứa vài phần ý vị sâu xa: "Thí chủ không cần khách sáo, chỉ là có qua có lại thôi."