Đại Sư Hắn Không Dễ Ghẹo

Chương 14: Tô Cách

Bách Lý Tĩnh nhận lấy ba thỏi bạc từ tay Trịnh Du, kéo tay phải của Thiên Sắt lên, rồi nhét toàn bộ số bạc vào tay cô.

Bách Lý Tĩnh nói: "Đã làm vỡ vò rượu của đại sư, chúng ta đương nhiên phải bồi thường, mong đại sư nhất định nhận lấy."

Thiên Sắt nhìn số bạc trong tay, hỏi: "Chừng này có đủ mua một vò rượu như vậy không?"

Bách Lý Tĩnh gật đầu: "Đương nhiên là đủ." — Thậm chí còn đủ mua ba vò.

Thiên Sắt khẽ gật đầu. Sau đó, cô chỉ để lại cho họ một bóng lưng rời đi.

Bách Lý Tĩnh nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay, lẩm bẩm: "Sao cảm giác lại mềm mịn đến thế?"

Nghĩ đến gương mặt tuấn tú của Thiên Sắt, trên đôi má trắng nõn của Bách Lý Tĩnh bất giác hiện lên một tầng ửng đỏ đáng ngờ...



Khi Thiên Sắt mang rượu trở về bên ngoài viện, đột nhiên bước chân khựng lại.

Bên trong viện lại có người ẩn nấp!

Cô nhẹ nhàng đặt vò rượu vào một góc an toàn, cầm lấy cây chổi bên cạnh, rồi lao thẳng vào phòng của Bạch Vô Tà.

Vừa vào cửa, cô liền nhìn thấy một nam tử phong thái bất phàm đang ngồi trước bàn, ung dung xoay chén trà trong tay.

Thiên Sắt nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong phòng của Vô Tà đại sư?"

Người kia vừa thấy Thiên Sắt, khóe mày hơi nhướng lên.

Trong viện của Vô Tà, sao lại có một nam nhân tuấn tú như vậy!

Hắn hỏi ngược lại: "Vậy ngươi là ai? Sao lại có mặt trong viện của Bạch Vô Tà?"

Đôi mày thanh tú của Thiên Sắt lập tức phủ một lớp sương lạnh. Người này quả nhiên là đến tìm Bạch Vô Tà!

Cô lập tức vung cây chổi trong tay đánh tới.

Người kia thấy vậy liền đứng dậy né tránh.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thiên Sắt, hắn đột nhiên rất muốn xem thử võ nghệ của nam tử tuấn tú trước mắt ra sao.

Thế là hắn liền giao đấu cùng cô.

Trong chốc lát, hai người đánh đến mức khó phân thắng bại, khí thế hừng hực.

Nhưng chung quy Thiên Sắt không có nội lực hỗ trợ, chẳng bao lâu liền rơi vào thế yếu.

Trong lúc giao đấu, dải lụa buộc tóc của cô vô tình bị kéo rơi xuống.

Mái tóc dài suôn mượt của Thiên Sắt xõa ra như thác nước đổ xuống.

Nhìn thấy cảnh đó, Tô Cách lập tức thu chiêu.

Hắn không đánh nữ tử.

Thấy đối phương ngừng tay, Thiên Sắt nhặt dải lụa lên, chậm rãi buộc lại tóc.

Tô Cách khẽ ho một tiếng rồi lên tiếng: "Cô nương không cần phải đề phòng ta đến mức ấy.”

“Ta là biểu ca của Vô Tà, tuyệt đối sẽ không làm hại hắn, cô nương cứ yên tâm."

Thiên Sắt nhìn hắn với vẻ mặt ngay thẳng, không hề cảm nhận được sát ý từ hắn.

Cô trầm giọng cảnh cáo: "Hôm nay coi như chưa từng gặp ta. Nếu thân phận của ta bị tiết lộ, hậu quả thế nào, công tử hẳn không cần ta phải nhắc nữa."

Trong đáy mắt của Tô Cách, thoáng qua một tia khác lạ.

Cô đang uy hϊếp hắn.

Một sự uy hϊếp trắng trợn, không chút che giấu.

Ha...

Thú vị đấy.

Một nữ tử giả trang nam nhân trà trộn vào chùa, lại còn ở bên cạnh Vô Tà?

Nếu Vô Tà biết người bên cạnh mình thực chất là một nữ tử thì hắn sẽ có phản ứng ra sao?

Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy chuyện này thú vị.

Trên người cô mang theo mùi rượu nồng đậm.

Ánh mắt hắn vô tình lướt qua đôi giày ướt sũng của cô, đoán được phần nào nguồn cơn của mùi rượu ấy.

Nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi của cô, khóe mày hắn khẽ nhướng lên.

Thiên Sắt đặt lại cây chổi vào chỗ cũ, sau đó ôm vò rượu trở về phòng mình.

Cô cởi đôi giày ướt cùng chiếc tăng bào, chỉ mặc trung y rồi nằm dài lên giường.

Biểu ca của Bạch Vô Tà sao?

Hắn đột nhiên tìm đến, rốt cuộc là có mục đích gì?



Khi mặt trời lặn về phía tây, Bạch Vô Tà trở về.

Vừa bước vào sân, hắn liền thấy Tô Cách đang ngồi chờ mình.

Bạch Vô Tà nhàn nhạt nói: "Điện hạ quả thực rất kiên trì."

Tô Cách đứng dậy, bước đến trước mặt hắn: "Yên tâm, ta sớm đã từ bỏ ý định đưa ngươi về Đại Sở hoàng triều.”

“Lần này đến đây, chỉ là muốn mang đến cho ngươi một tin tức. Ông ta sắp không trụ được nữa rồi. Trước khi rời đi, ông ta muốn gặp ngươi một lần.”

“Dù gì đi nữa thì ông ta cũng là cữu cữu của ngươi."

Bạch Vô Tà cười như không cười: "Đã chưa từng gặp mặt, vì sao ông ta lại để tâm đến ta đến vậy?"



Hiệu quả cách âm không tốt lắm.

Vậy nên, Thiên Sắt lúc này đang nằm dài trên giường, nghe rõ mồn một mọi chuyện.

Thì ra, mẫu thân của Bạch Vô Tà chính là công chúa của Đại Sở vương triều, nhưng thuở nhỏ đã thất lạc.

Hoàng đế Đại Sở vẫn luôn ngầm phái người tìm kiếm bà.

Mười năm trước, bọn họ tình cờ nhìn thấy bà trong một bức tranh, nhận ra miếng ngọc bội bên hông bà.

Không ngờ rằng, bà lại chính là quý phi đã qua đời của Đại Ly.

Nghe nói, bà đã mất hết ký ức trước kia, chỉ vì trên ngọc bội khắc chữ "Niệm" nên tự gọi mình là A Niệm.

Sau đó, trong một lần vô tình, A Niệm đã cứu mạng hoàng đế Đại Ly.

Vì vậy, hoàng đế Đại Ly đã đưa bà về hoàng cung.

Không lâu sau, bà sinh hạ một đứa con trai, được phong làm Ly Quý Phi.

Thế nhưng, mười sáu năm trước, cũng chính là năm Bạch Vô Tà sáu tuổi, chỉ vì một câu nói của quốc sư, hai mẹ con họ liền âm dương cách biệt.

Từ khi tìm thấy Bạch Vô Tà, Tô Cách đã nhiều lần muốn đưa hắn rời khỏi Đại Ly, quay về Đại Sở.

Thế nhưng, Bạch Vô Tà vốn không tranh với đời, chỉ muốn an nhiên tu hành trong ngôi chùa này.

Lần này Tô Cách đột nhiên xuất hiện, Bạch Vô Tà cứ nghĩ hắn lại đến khuyên mình rời đi.

Không ngờ, hóa ra là vì hoàng đế Đại Sở sắp không qua khỏi...

Nhìn dáng vẻ thờ ơ, nước đổ đầu vịt của Bạch Vô Tà, Tô Cách bất lực nói: "Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, ta không nói thêm nữa."

Dứt lời, hắn hờ hững liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của Thiên Sắt, rồi lập tức tung người rời đi.

Bạch Vô Tà có thể cảm nhận được hơi thở trong phòng.

Hắn biết Thiên Sắt đang ở bên trong.

Đứng trước cửa phòng cô, hắn hỏi: "Có gà nướng, ăn không?"

Cánh cửa rất nhanh được mở ra.

Thiên Sắt hỏi ngay: "Ăn! Nhưng mà... gà từ đâu ra?"

Cô nhớ rất rõ, toàn bộ số tiền của hắn đều đang nằm trong tay mình.

Hắn căn bản không có tiền mua gà.

Hơn nữa, cả ngày hôm nay hắn đều ở bên cạnh Vô Hộc phương trượng giúp đỡ, hoàn toàn không có thời gian đi bắt gà rừng hay gà núi.

Bạch Vô Tà thấy cô chỉ mặc trung y, lặng lẽ dời ánh mắt, nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp của cô: "Sư phụ cho."

Thiên Sắt sững người trong giây lát.