Đại Sư Hắn Không Dễ Ghẹo

Chương 10: Bằng Hữu Đến Lấy Mạng Tiểu Tăng

Hai người bước từng bậc thang trở về viện.

Vừa đến ngoài sân, Thiên Sắt bất ngờ đưa tay kéo Bạch Vô Tà lại.

Hắn định mở miệng hỏi có chuyện gì, nhưng cô đã đưa ngón tay thon dài, trắng nõn đặt lên môi hắn.

Cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay khiến hắn thoáng ngẩn người.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Thiên Sắt khom lưng nhặt mấy viên đá nhỏ, rồiném vào trong viện.

“Cạch! Cạch!”

Ngay sau đó, trong sân xuất hiện hai kẻ áo đen, bịt kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc lạnh.

Nhìn thấy hai người họ đứng cạnh nhau ngoài sân, chúng rút kiếm xông thẳng tới!

Thiên Sắt cảm nhận rõ rệt sát khí tràn ngập trong không khí.

Cô hỏi: “Bằng hữu à?”

Bạch Vô Tà cười nhàn nhạt: “Bằng hữu đến lấy mạng tiểu tăng.”

Thiên Sắt nhướng mày, chậm rãi rút ra khẩu súng mini.

“Vậy thì, ta cũng không cần nương tay nữa.”

Khí thế của cô chợt thay đổi.

Lạnh lùng, quyết đoán.

Sát phạt dứt khoát, không một tia do dự.

Rõ ràng chỉ là một nữ tử yếu đuối…

Nhưng lúc này, chỉ một bóng lưng mảnh khảnh, lại khiến cả trời đất nhuốm màu ảm đạm.

Thiên Sắt không bắn vào chỗ hiểm, nhưng cũng đủ để tước đi khả năng phản kháng của đối phương.

Vô tình, cô phát hiện ý đồ của bọn chúng.

Hàng mi khẽ cau lại, ngay giây tiếp theo…

"Rắc! Rắc!"

Cô nhanh như chớp lao lên, gọn gàng trật khớp xương hàm của cả hai.

Sát thủ! Quả nhiên có tồn tại!

Nếu cô chậm một chút, hai kẻ này đã cắn độc dược tự sát.

Trong mắt hai tên sát thủ, hiện lên sự kinh hoàng.

Sát thủ 1: “Từ bao giờ bên cạnh Nhị hoàng tử lại xuất hiện một nhân vật kinh khủng thế này?!”

Sát thủ 2: “Ác quỷ! Chi bằng để chúng ta chết quách đi còn hơn…”

Thiên Sắt chống tay lên đầu gối, hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Bạch Vô Tà: “Ta không gϊếŧ họ, ngài có thể đến hỏi xem ai là kẻ chủ mưu.”

Bạch Vô Tà cười nhạt, hờ hững nói: “Không cần hỏi, ta đã biết rồi.”

Người muốn lấy mạng hắn, ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác.

Thực ra, hắn đã biết trước trong sân có sát thủ.

Chỉ là hắn không buồn để tâm.

Hắn dễ dàng có thể tự mình giải quyết bọn chúng.

Nhưng cô không chỉ ngăn hắn lại…

Mà còn che chắn hắn sau lưng mình.

Đáy mắt Bạch Vô Tà, chợt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.

Thiên Sắt nghe vậy, khẽ cau mày: “Ngài thường xuyên bị ám sát sao?”

Bạch Vô Tà nhàn nhạt đáp: “Quen rồi.”

Thiên Sắt: “…”

X!(một loại thực vật nào đó…)

Đám người này bị cái gì thế?!

Hắn còn nhỏ như vậy, đã bị ép vào chùa làm hòa thượng.

Thế mà bọn chúng vẫn muốn đuổi cùng gϊếŧ tận?!

Không còn nhân tính nữa à?!

Đáng thương thật…

Nếu hắn không có bản lĩnh bảo vệ mình, dù có chín cái mạng cũng không đủ dùng!

Thiên Sắt càng nghĩ càng tức giận, liền lại rút súng ra.

Mặc dù chỉ còn năm viên đạn…

Nhưng nếu không cho bọn chúng thêm mấy phát, cô e là mình khó mà nguôi giận!

Tựa hồ nhận ra ý đồ của cô,

Bạch Vô Tà tiến lên ngăn lại: “Chuyện còn lại cứ để tiểu tăng xử lý. Trời cũng đã khuya, thí chủ nên sớm nghỉ ngơi đi.”

Thiên Sắt ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện sắc mặt hắn rất bình thản.

Nụ cười nửa thật nửa đùa thường ngày…

Đã hoàn toàn biến mất.

Cô sững sờ trong giây lát, rồi gật đầu.

Chỉ thấy hắn không biết lôi từ đâu ra một sợi dây thừng trói gô hai tên sát thủ rồi xách lên đi mất.

Thiên Sắt há hốc mồm, choáng váng: Mạnh tay quá vậy???

Hai tên sát thủ này gộp lại cũng xấp xỉ hơn hai trăm cân chứ ít gì?!

Đây chính là sức mạnh của nội lực sao…?

Chẳng mấy chốc, trong sân chỉ còn lại một mình cô.

Thiên Sắt liếc nhìn vầng trăng tròn đang treo cao trên bầu trời.

Rồi cúi xuống, ánh mắt dừng lại nơi vệt máu còn vương trên mặt đất.

Trong mắt cô lướt qua một tia chán ghét.

Cô xách thùng gỗ bên cạnh, bắt đầu cọ rửa những vết máu còn sót lại trên sân.

Sau khi rửa sạch, Thiên Sắt hài lòng nhìn sàn nhà ướt đẫm, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút.

Ánh mắt cô chuyển sang hai chiếc thùng gỗ trống không.

Chợt nhớ ra, nước sinh hoạt hằng ngày của cô đều là do Bạch Vô Tà xách về.

Thế là, cô xách hai thùng gỗ, rảo bước ra khỏi sân.

Cô nhớ giếng nước cũng không xa lắm.

Dựa vào ký ức, cô đi về hướng giếng nước.

Nhưng còn chưa tìm thấy giếng…

Trước mắt cô, bỗng nhiên xuất hiện một vị hòa thượng, chắn ngay trước mặt.

Hắn mặc áo cà sa xám, lúc này đang trừng mắt nhìn cô không chớp.

Chỉ nghe hắn hỏi: “Ngươi chính là vị thí chủ mà sư điệt Vô Tà thu nhận?”

Khoác áo tăng, nhưng lại buộc tóc.

Trong chùa, chỉ có một người như vậy.

Nhưng hắn vẫn cố tình hỏi một câu dư thừa.

Thiên Sắt cảm nhận rõ ràng đối phương không có thiện ý.

Nhưng cô không muốn gây rắc rối không cần thiết, chỉ thản nhiên “Ừm”một tiếng, rồi chuẩn bị lách qua hắn, tiếp tục đi tìm giếng nước.

Nhưng hắn lại tiếp tục cản đường cô.

Thiên Sắt khẽ cau mày.

Cô chưa từng đắc tội với vị hòa thượng này mà?

Trong đầu cô tua nhanh một lượt, xác nhận bản thân chưa từng gặp qua người này.

Nhưng nếu chưa từng gặp…

Sao ánh mắt của hắn lại tràn đầy địch ý đến vậy?

Cô đã ăn lúa gạo nhà hắn chắc?

Mà khoan… Bạch Vô Tà đã nói rất rõ ràng, trước khi cô gặp Vô Hộc phương trượng thì thức ăn cô dùng đều là phần của Bạch Vô Tà.

Chỉ sau khi gặp phương trượng, chùa mới bắt đầu chuẩn bị phần ăn cho cô.

Tên này chẳng lẽ đến gây sự chỉ vì vài cái màn thầu với mấy cọng rau xanh???