"Ngài có biết đây là thứ gì không mà cũng dám giật lấy?"
Bạch Vô Tà khẽ lắc đầu.
Thiên Sắt bật cười, hỏi: "Vậy có muốn biết không?"
Hắn im lặng, không trả lời.
Nhưng cô không cần hắn trả lời. Cô kéo tay hắn, dẫn hắn rời khỏi phòng, bước ra khỏi sân viện.
Hai người đi vào khu rừng nhỏ phía sau chùa.
Thiên Sắt kéo Bạch Vô Tà trốn sau một gốc cây to, lặng lẽ chờ đợi con mồi xuất hiện.
Thấy hắn vẫn còn mơ hồ, cô hạ giọng cười nói: "Hôm nay chị đây cho ngài thêm món mặn!"
Lời này, hắn hiểu.
Cô định bắt một con thú hoang cho hắn ăn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, len lỏi vào chóp mũi hắn.
Hắn có thể nhìn rõ đôi mắt xinh đẹp của cô, lúc này đang chăm chú quan sát xung quanh, hoàn toàn tập trung vào việc săn mồi.
Bạch Vô Tà mím môi, dời ánh mắt sang hướng khác.
Trong lòng tự nhắc nhở bản thân: Đừng để tiểu yêu tinh này mê hoặc!
Chẳng bao lâu sau, một con thỏ hoang nhỏ xuất hiện.
Ngay lập tức, khí thế trên người Thiên Sắt đột ngột thay đổi.
Cô nâng khẩu súng mini trong tay lên.
"PẰNG!"
Tiếng súng chói tai vang lên.
Con thỏ con hoảng loạn nhảy vọt đi.
Nhưng mục tiêu của cô không phải nó.
Ngay sau lưng con thỏ, một con trăn đen dài gần ba mét, đang rình rập chuẩn bị tấn công, bỗng giãy giụa vài lần rồi gục xuống.
Phần đầu và cổ nó có những đốm mờ hình mũi giáo màu nâu đậm, hoa văn trên thân hỗn loạn, không theo quy luật nào.
Thiên Sắt thu lại súng, khẽ nhướng mày.
Còn lại bảy viên đạn.
Ban đầu cô định bắt một con gà rừng hay thứ gì đó.
Kết quả, lại vô tình gặp phải một con trăn đen đang định nuốt chửng bé thỏ đáng yêu.
Thỏ con đáng yêu như thế, sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn?
Khi hai người bước đến chỗ con trăn, nó đã hoàn toàn bất động.
Trong mắt Bạch Vô Tà lóe lên một tia kinh ngạc.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm xúc ấy đã biến mất.
Hắn không ngờ thứ nhỏ bé, tinh xảo trong tay cô lại có sức sát thương lớn đến vậy.
Lại càng không ngờ, cô có thể bắn trúng ngay bảy tấc của con trăn chỉ trong một phát súng…
Thiên Sắt nhìn con trăn nằm bất động dưới đất, khẽ cảm thán: "Không ngờ trong núi lại có con trăn to thế này."
Cô kéo tay Bạch Vô Tà: "Đi thôi, động tĩnh vừa rồi quá lớn, chắc chắn đã kinh động đến các con mồi khác. Giờ có chờ cũng chẳng bắt được gì đâu."
Bạch Vô Tà liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Vừa nãy, tiểu tăng còn tưởng thí chủ định bắt con thỏ đó."
Dù sao, lúc con thỏ xuất hiện, khí thế của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Không ngờ, mục tiêu của cô lại là con trăn…
Thiên Sắt nhún vai: "Nếu ta không ra tay thì con thỏ kia đã mất mạng rồi."
Cô lại nhìn hắn, cười híp mắt: "Nói là cho ngài thêm món mặn mà cuối cùng chẳng được gì. Hay thế này đi, ta giúp đại sư câu cá nhé?"
Bạch Vô Tà thản nhiên đáp: "Câu cá? Tiểu tăng bắt cá rất dễ, không cần câu."
Thiên Sắt: "…"
Quả nhiên! Hắn đúng là tội phạm tái phạm nhiều lần!
Cũng phải thôi… Hắn bị ép làm hòa thượng để sống sót, chứ căn bản chẳng phải hòa thượng thật sự.
Thiên Sắt bỗng thấy lòng chùng xuống.
Những gì hắn phải chịu đựng, tất cả đều là do tên hoàng đế khốn kiếp của Đại Ly gây ra.
Nếu không… Cô có nên dành sáu viên đạn cho tên hoàng đế đó, còn một viên để lại cho vị quốc sư đáng chết kia không?
Hoàng đế ngu muội cầm quyền, dân chúng sao có thể sống yên ổn?
Chẳng qua cũng chỉ là một kiểu chết dần chết mòn mà thôi…
…
Bên bờ sông Lục Thủy.
Tận mắt chứng kiến cách Bạch Vô Tà bắt cá khiến Thiên Sắt đứng hình tại chỗ.
Hắn chỉ dùng nội lực chấn động mặt nước, khiến cá bị ép nhảy lên.
Rồi tiện tay quăng giỏ trúc, dễ dàng bắt trọn.
Chưa đầy một phút, trong giỏ đã có năm, sáu con cá giãy đành đạch.
Thiên Sắt, người vừa hào hứng đề nghị giúp hắn câu cá, giờ chỉ muốn độn thổ cho rồi…
Vì danh dự, cô bèn im lặng giúp hắn làm cá, nhóm lửa, nướng cá.
Nhưng khi quay lại sau khi nhặt củi xong…
Cô nhìn thấy hắn chẳng biết từ đâu lôi ra một hũ rượu!
Giỏi thật!
Nhìn dáng vẻ tiểu hòa thượng sống tự tại, tiêu dao, cô bội phục sát đất.
Thiên Sắt vươn tay định lấy bình rượu.
Nhưng trước khi tay cô chạm vào, hắn đã tránh sang một bên.
Cô khó hiểu nhìn hắn: “Hửm?”
Bạch Vô Tà cười nhàn nhạt: “Tửu phẩm của thí chủ quá kém, vẫn là đừng động vào thì hơn.”
Hả??
Tửu phẩm kém?
Nói cô á???
Thiên Sắt không phục, lập tức vươn tay giật lấy.
Hắn thoắt cái đứng dậy, bình rượu vững vàng trong tay.
Thiên Sắt lập tức bừng bừng khí thế!
Không tin cô lại giành không nổi!
Thế là hai người động thủ.
Mà cũng không hẳn là động thủ…
Nói đúng hơn, cô tấn công, hắn phòng thủ.
Hắn biết cô không có nội lực, cũng không muốn làm khó một nữ tử yếu đuối.
Dù sao thì vòng eo thon nhỏ trong tay hắn, chỉ cần hơi dùng lực một chút là có thể bóp nát.
Thiên Sắt thấy mình không chiếm được lợi thế, ánh mắt hơi xao động.
Ngay sau đó, cô giả bộ trượt chân!
Bạch Vô Tà phản xạ nhanh, lập tức đưa tay ôm lấy eo cô.
Chính là khoảnh khắc này!
Thiên Sắt nhân cơ hội vươn tay đoạt lấy bình rượu!
Nhưng Bạch Vô Tà đã sớm đoán được ý đồ của cô, tay còn lại nhanh chóng giơ cao hũ rượu.
Thiên Sắt dù cố hết sức cũng với không tới!
Nhận ra hôm nay kiểu gì cũng không thể uống rượu…
Cô dứt khoát từ bỏ. Bàn tay trắng nõn đặt lên vai hắn, mượn lực đứng dậy, sau đó thản nhiên đi về phía đống lửa.
Thôi được rồi! Không cho uống thì không uống!
Không uống rượu, chẳng lẽ còn không được ăn cá nướng sao?
Bạch Vô Tà nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong hài lòng.
Tuyệt đối không thể để cô uống say nữa… Rồi lại thừa cơ chiếm tiện nghi của hắn!