"Cho nên -- Phụ hoàng có phải nên thu hồi mệnh lệnh, đừng để Quý phi quỳ nữa không?"
Nếu quỳ ra bệnh tật gì, kết thù oán, sau này người chịu khổ vẫn là cậu!
Hoàng đế nghĩ đến việc Quý phi lại dám chạy đến điện Tử Thần ầm ĩ, nói Thái tử muốn đẩy Cảnh Ngọc xuống nước không thành mới tự mình rơi xuống, lúc đó ông nghe xong liền giận sôi gan, cho nên mới phạt nàng ta quỳ trước bài vị của Hoàng hậu, Quý phi vì trốn tội mà vu oan cho Thần nhi, vốn dĩ nên phạt!
Nhưng Thần nhi của ông một lòng chân thành, nếu biết Quý phi cắn ngược lại, nhất định sẽ rất đau lòng.
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, "Nàng ta không chăm sóc tốt Cảnh Ngọc, để Cảnh Ngọc một mình ở nơi nguy hiểm, chẳng lẽ không đáng bị phạt sao?"
"Nhưng có chuyện con rơi xuống nước trước, con sợ Quý phi và Cảnh Ngọc sẽ nghĩ nhiều, con và Cảnh Ngọc là huynh đệ ruột thịt, không muốn vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích với đệ ấy, cho nên phụ hoàng -- phụ thân lần này vẫn là không nên phạt Quý phi có được không?" Diệp Cảnh Thần kéo tay áo hoàng đế làm nũng.
Người ba mươi tuổi làm nũng thật đáng xấu hổ, nhưng đứa trẻ mấy tuổi làm nũng không những không đáng xấu hổ, hiệu quả còn cực tốt.
Đây là điều Diệp Cảnh Thần học được từ đứa cháu gái mấy tuổi của cậu, cả nhà bọn họ đều rất thích kiểu này. Đa số những người cha đều không thể từ chối sự nũng nịu mềm mại đáng yêu của con mình, đặc biệt là khi đứa trẻ này trước đây có chút sợ ông, không quá thân thiết với ông.
Hoàng đế nhìn ái tử sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt yếu ớt, chỉ cảm thấy tim mình như tan chảy.
Những người phụ nữ trong hậu cung và các đại thần ở tiền triều ỷ vào việc Thái tử không có mẹ, luôn ở trước mặt ông gièm pha Thái tử, nói cậu trên không kính trọng trưởng bối, dưới không yêu thương huynh đệ, tính cách ngang ngược, không cầu tiến bộ, đều là vu oan!
Lạc Vãn (tên mẹ đẻ của Thái tử) hiền lành dịu dàng, hiểu biết lễ nghĩa như vậy, đứa con nàng sinh cho mình sao có thể kém cỏi được?
"Người đâu, truyền ý chỉ của Trẫm, bảo Quý phi không cần quỳ nữa!" Hoàng đế ra lệnh một tiếng, lập tức có nội thị chạy đi.
"Tạ phụ thân!" Diệp Cảnh Thần vui vẻ nói.
Chỉ mong Quý phi chưa quỳ quá lâu.
"Tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng vẫn phải để thái y kiểm tra kỹ càng thân thể cho con, ngàn vạn lần đừng để lại di chứng gì mới tốt." Hoàng đế nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Cảnh Thần, hai chữ "đau lòng" viết rõ trên mặt.
Một vị đế vương thiên vị như vậy, cũng khó trách lại nuôi dưỡng phế Thái tử ban đầu ngông cuồng vô pháp vô thiên, cho nên mới bị các hoàng tử khác và thế lực sau lưng bọn họ hãm hại, liên tục làm những chuyện ngu xuẩn, cuối cùng tiêu hao hết tình cảm cha con với hoàng đế, bị phế bỏ ngôi vị Thái tử.
Nhưng dù vậy, sau này hoàng đế vẫn muốn tha thứ cho hắn, cho nên hắn mới nhất định phải chết.
Diệp Cảnh Thần còn chưa xem phần sau của cuốn tiểu thuyết đó, nhưng nghĩ chắc chắn sau khi biết tin phế Thái tử chết, hoàng đế nhất định sẽ vô cùng đau buồn.
Dưới ánh mắt chăm chú của hoàng đế, hai vị thái y còn lại tiến lên run rẩy bắt mạch cho Diệp Cảnh Thần, lời nói của bọn họ đều giống như Khương thái y, hoàng đế lúc này mới yên lòng, dặn dò tỉ mỉ, lại ban thưởng rất nhiều đồ bổ quý giá, mới mang người rời đi.
Sau khi hoàng đế rời đi, bốn cung nữ có nhiều châu ngọc trên đầu hơn, bao gồm cả cô gái nhỏ kia, tiến lên thay y phục và chải đầu cho Diệp Cảnh Thần, toàn bộ quá trình Diệp Cảnh Thần giống như một con rối bị giật dây mặc cho các nàng bày bố, vô cùng không thoải mái.
Trước đây khi đọc sách hoặc xem phim, cũng từng tưởng tượng nếu mình là con cháu hoàng tộc, bên cạnh có một đám mỹ nữ hầu hạ tận tình sẽ sung sướиɠ biết bao, nhưng khi ngày này thật sự đến, Diệp Cảnh Thần không những không cảm thấy sung sướиɠ, ngược lại còn không quen.