Xuyên Thành Thái Tử Pháo Hôi, Cả Triều Đình Đều Bị Ta Thao Túng Tâm Lý

Chương 6

So với việc bị cấm túc thì phải quỳ phạt ba canh giờ mới là điều đáng sợ nhất. Quý phi vốn mảnh mai yếu đuối, sau lần đó đầu gối của nàng ta gần như bị phế, còn để lại bệnh trong người.

Sau này, Quý phi và Tam hoàng tử dốc hết sức để chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng hoàng đế chỉ trách mắng phế thái tử vài câu, sau đó ban thưởng cho mẹ con Quý phi ít đồ rồi cho qua chuyện.

Từ đó về sau, mỗi lần Quý phi đau đầu gối là lại hận phế thái tử đến thấu xương. Tam hoàng tử thậm chí còn căm ghét đến mức chỉ muốn lột da, rút gân hắn.

“Ba—Phụ hoàng, nhi thần không sao.”

Diệp Cảnh Thần suýt nữa lỡ miệng gọi “Ba”, may mà nhanh chóng sửa lại. Cậu cẩn thận hỏi: “Nhi thần đã hôn mê bao lâu rồi?”

“Con đã hôn mê suốt một ngày! Nếu còn không tỉnh, ta nhất định sẽ chém hết đám thái y vô dụng trong thái y viện!” Hoàng đế vừa nói vừa lạnh lùng quét mắt nhìn ba vị thái y đang quỳ dưới đất, khí thế áp bức kinh người.

Ba vị thái y vốn đã quỳ trên nền đất nay lại càng cúi thấp hơn, hận không thể biến thành người tàng hình.

Diệp Cảnh Thần cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy dũng khí hỏi tiếp: “Vậy… chuyện nhi thần rơi xuống nước?”

“Cảnh Ngọc dám đẩy con xuống nước, Quý phi dạy dỗ không nghiêm, trẫm đã phạt bà ấy quỳ trước bài vị mẫu hậu con rồi.” Hoàng đế hờ hững nói.

Diệp Cảnh Thần: !!!

Cậu quả nhiên đã xuyên thành phế thái tử hồi nhỏ. Nhưng—

Trời muốn diệt hắn rồi!

Cậu ngủ một ngày, vậy ai nói cho hắn biết Quý phi đã quỳ được bao lâu rồi?!

“Phụ hoàng, không phải lỗi của Tam hoàng đệ đâu! Thật ra là do nhi thần thấy Tam hoàng đệ đứng một mình bên hồ, muốn trêu chọc đệ ấy một chút, nhưng không cẩn thận tự ngã xuống nước! Không phải Tam hoàng đệ đẩy nhi thần đâu!” Diệp Cảnh Thần vội vàng giải thích.

“Thật sao?” Hoàng đế nghi hoặc nhìn cậu. “Có phụ hoàng ở đây, con không cần sợ hãi, cứ nói thật đi. Đám cung nhân bên cạnh con đều nói là Cảnh Ngọc đẩy con xuống nước.”

Diệp Cảnh Thần cười khổ, Thái tử rơi xuống nước ngay trước mắt bọn họ, bọn họ trông coi không tốt, đây là tội lớn có thể bị chém đầu, cung nhân chắc chắn sợ chịu trách nhiệm, đương nhiên chỉ có thể đổ tội cho người khác.

Diệp Cảnh Thần đưa tay kéo long bào của hoàng đế, "Phụ hoàng, khi đó bọn họ ở sau lưng con và Tam hoàng đệ, lại cách chúng con một khoảng, nhìn nhầm cũng có thể, nhưng con là người trong cuộc, là bị đẩy hay tự mình ngã xuống, bản thân con vẫn có thể phân biệt được."

"Thật như vậy sao?" Hoàng đế có vẻ vẫn có chút không tin.

"Quân tử bất lập nguy tường chi hạ (Người quân tử không đứng gần nơi nguy hiểm), con thấy Tam hoàng đệ một mình ở bờ nước, không những không lập tức đưa đệ ấy đến nơi an toàn, lại còn muốn dọa đệ ấy, đều là lỗi của con, phụ... phụ thân nên trách phạt con mới đúng." Diệp Cảnh Thần đặc biệt có tâm cơ đổi cách xưng hô với hoàng đế.

Cậu coi như đã nhìn ra, trong tiểu thuyết viết hoàng đế thiên vị phế Thái tử vẫn còn là viết nhẹ, đây đâu phải là thiên vị bình thường, quả thực là coi như con ngươi trong mắt mà nâng niu.

Gọi hắn là "Thần nhi", đến Tam hoàng tử lại là "Cảnh Ngọc"; trước mặt thái y tự xưng là "Trẫm", trước mặt Thái tử lại là "ta".

Mẹ con Quý phi nhất định sẽ thay mình biện giải, nhưng hoàng đế thà tin lời cung nhân bên cạnh Thái tử, cũng không tin người phụ nữ chung chăn gối và đứa con ruột của mình.

Mà chỉ riêng chuyện phế Thái tử rơi xuống nước, trước mặt bao nhiêu người, chỉ cần hoàng đế có lòng muốn tra, trong chốc lát là có thể biết rõ ràng, tuyệt đối không thể có chuyện bị cung nhân lừa gạt!

Có thể thấy, hoàng đế thật sự thích phế Thái tử, không hề nghi ngờ cậu chút nào.

"Quân tử bất lập nguy tường chi hạ? Ha ha, Thần nhi nói câu này rất hay, ta rất vui!" Hoàng đế cười ha hả, thoạt nhìn rất cao hứng, giống hệt như những người cha bình thường trong gia đình bình dân, mỗi khi thấy con cái có chút tiến bộ liền đặc biệt vui mừng.