Con Đường Vượt Qua Trầm Cảm

Chương 26

"Liên Tinh Dạ, em khiến cô quá thất vọng."

Hai chữ "thất vọng" hóa thành đạn pháo, xuyên thủng một lỗ trên linh hồn mỏng manh của Liên Tinh Dạ.

Sau đó, hình như giáo viên tiếng Anh đã rời đi, Lâu Chiếu Lâm hình như đã kéo cậu trở về, hình như cậu lại học một tiết Ngữ Văn, giáo viên Ngữ Văn gọi cậu đứng lên, bảo cậu đọc thuộc lòng một bài văn cổ.

Cậu không đọc thuộc được, cho nên đã đứng cả tiết.

Gần đây trí nhớ của cậu luôn rất mơ hồ, giống như từ mới và văn cổ cậu học thuộc mỗi tối vặn vẹo thành hình sợi, như những con sâu bò trong đầu cậu, trong tai truyền đến tiếng sâu bọ vo ve gặm nhấm não, chúng ăn hết vinh quang trong quá khứ của cậu.

Trước đây Liên Tinh Dạ luôn cảm thấy, lớp học là nơi cho cậu cảm giác an toàn hơn cả nhà.

Tiếng nói chuyện của các bạn học bên tai thỉnh thoảng có thể át đi tiếng ve kêu trong tai cậu, thiếu niên thiếu nữ mang theo hơi thở thanh xuân chạy qua chạy lại trước mắt cậu, thế giới dường như đầy màu sắc.

Gió mùa hè trong lớp học luôn mang theo mùi mồ hôi của học sinh, thổi lên làn da lạnh lẽo của cậu, khiến cậu mơ hồ cảm thấy mình cũng là một người bình thường.

Nhưng không biết tại sao, hôm nay Liên Tinh Dạ lại cảm thấy đứng ngồi không yên.

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng xì xào bàn tán, có người đang cười, giống như sâu bọ đang nhai xương tai cậu, răng rắc răng rắc, cậu dường như nghe thấy tên mình, bèn cảnh giác nhìn qua, hai nữ sinh né tránh ánh mắt của cậu, cậu đột nhiên giống như con mèo bị giẫm phải đuôi dựng đứng lông, cậu nhận ra những người đó đang bàn tán về mình.

Cậu đột nhiên bị lột sạch quần áo đóng đinh trên bục giảng, cậu hoảng hốt ngẩng đầu nhìn quanh lớp học, vô số con mắt đen ngòm từ trong bóng đen không rõ mặt chiếu ra, chỉ trỏ vào cậu, bình phẩm, phán xét bộ não rỉ sét của cậu.

Bọn họ nói, não của cậu đã hỏng rồi, bây giờ ngay cả một từ đơn giản cũng không nhớ được, cậu đã trở thành một phế nhân.

Không, không...

Đó là do thiếu ngủ nên mới không nhớ được từ, chỉ cần để cậu ngủ một giấc thật ngon, cậu sẽ lập tức hồi phục tinh thần thôi, cậu không hề hư hỏng, cậu chỉ là bị bệnh, gần đây quá mệt mỏi, uống thuốc là khỏi thôi.

Cậu nói cậu bị bệnh, vậy thuốc bác sĩ kê cho cậu đâu? Thuốc ở đâu? Cậu rõ ràng không bị bệnh, đúng không? Không bị bệnh tại sao lại giả bệnh? Có phải là không muốn học không?

Không đúng, cậu muốn học, cậu luôn rất ngoan, mỗi bài tập đều hoàn thành tốt, chưa từng trốn học, cậu thật sự rất nghe lời giáo viên, từ nhỏ đến lớn cậu đều là một đứa trẻ ngoan.

Mày nói mày là đứa trẻ ngoan, vậy tại sao mày lại thi kém như vậy? Sách hôm qua đã học thuộc chưa? Không học thuộc chút nào phải không? Hôm nay giáo viên kiểm tra từ mới, mày viết ra được không? Mày còn nhớ câu đầu tiên của bài văn cổ là gì không?

Câu, câu đầu tiên là... là...

Là gì? Mày nói đi?

Là... là gì? Tại sao mày không nói ra được? Tối qua không phải vừa mới học thuộc sao, tại sao đột nhiên không nhớ rõ? Não của mày bị làm sao vậy?

Liên Tinh Dạ, mày sa đọa rồi.

Không, cậu không có! Cậu nỗ lực học tập như vậy, mỗi ngày ngủ không đến năm tiếng, từ nhỏ đến lớn thi được biết bao nhiêu điểm cao, cậu không thể sa đọa!

Từ chân trời xa xôi dường như truyền đến một tiếng gọi, Liên Tinh Dạ không nghe rõ.

Trong đầu cậu chỉ có những tiếng trách móc đè nén, mỗi tiếng đều là một bàn tay khổng lồ đang moi nội tạng của cậu.

Liên Tinh Dạ, mày quá làm người ta thất vọng.

Không, cho cậu thêm một cơ hội nữa đi, lần sau cậu nhất định sẽ thi tốt! Xin đừng nói cậu như vậy!

Lục phủ ngũ tạng của cậu đều đau.

Liên Tinh Dạ, mày khiến mẹ mày già đi, bây giờ ngay cả một chút cũng không thể để mẹ bớt lo sao?

Xin lỗi, xin lỗi, sau này cậu sẽ không gây chuyện nữa, sẽ không nói mình đau nữa...

Liên Tinh Dạ, mày lãng phí nhiều tiền của gia đình như vậy, lại cho bố mẹ mày một điểm số như vậy, mày có thấy xấu hổ không?

Liên Tinh Dạ, rốt cuộc mày đang làm nũng cái gì? Mày thật sự không nhớ được sao? Hay là mày không muốn cố gắng? Mày lại muốn đổ lỗi cho bệnh tật sao? Rốt cuộc mày bị bệnh ở đâu? Mày có biết xấu hổ không?

Liên Tinh Dạ, mày có xứng đáng với kỳ vọng của giáo viên trong trường không? Mày có xứng đáng với tâm huyết mẹ bỏ ra cho mình không? Mày có xứng đáng với bố mẹ không?

Liên Tinh Dạ sợ hãi ôm tai.

Không... Đừng nói cậu như vậy, cậu biết sai rồi, cậu xin lỗi bố mẹ, xin lỗi thầy cô, xin lỗi tất cả mọi người, cho nên xin đừng nói cậu như vậy... Cậu rất khó chịu...

Cậu thật sự biết sai rồi...

Trên tai đột nhiên phủ lên một đôi bàn tay rộng lớn, ngăn chặn tất cả những lời nói nhảm trong đầu.

Cả thế giới đều yên tĩnh.

"Không sao rồi, không sao rồi, cậu không nghe thấy gì cả, không có âm thanh gì, bây giờ thả lỏng, hít sâu..." Giọng nói trầm thấp êm dịu của Lâu Chiếu Lâm thay thế những lời trách móc gay gắt.