Đúng hết.
Còn của cậu...
Lâu Chiếu Lâm không nói gì, cũng không nhìn cậu, chỉ lặng lẽ lấy bút bi đen ra, dựa theo nét chữ của Liên Tinh Dạ, giúp cậu điền vào những từ còn thiếu trong bài nghe.
Anh giống như một thợ sửa xe cần mẫn, ôm những linh kiện vỡ nát của Liên Tinh Dạ, vùi đầu im lặng vá lại, hận không thể dồn hết tình yêu của mình vào đó.
Sửa bài cho nhau xong, tổ trưởng thu bài kiểm tra nghe lại, cũng sắp hết giờ. Giáo viên tiếng Anh lại không lập tức rời đi mà là đứng trước bục giảng lật xem, cố ý lấy tờ của Liên Tinh Dạ ra.
"Liên Tinh Dạ, em lên đây."
Tất cả đều im lặng.
Lâu Chiếu Lâm lập tức đứng lên.
Giáo viên tiếng Anh nhíu mày nói: "Cô gọi Liên Tinh Dạ, em đứng lên làm gì?"
Lâu Chiếu Lâm nói: "Em muốn đi vệ sinh."
Giáo viên tiếng Anh cau mày, lại nói: "Liên Tinh Dạ, cô còn phải gọi em bao nhiêu lần?"
Liên Tinh Dạ cứng đờ bước lên, như thể ra pháp trường.
Đúng vậy, cái bục giảng này bây giờ chính là pháp trường của cậu, lòng tự trọng và kiêu ngạo của cậu đã từng bị gϊếŧ chết ở đây.
"Em chắc đây là do em viết?" Giáo viên tiếng Anh đưa bài kiểm tra nghe đến trước mặt cậu.
Lâu Chiếu Lâm lập tức xông đến trước mặt Liên Tinh Dạ: "Xin lỗi cô, em sai rồi, Liên Tinh Dạ không khỏe trong người, không viết được, em sợ cậu ấy bị cô mắng nên đã lén sửa giúp cậu ấy, cậu ấy không biết gì đâu."
"Hai em đúng là có tình bạn cùng bàn." Giáo viên tiếng Anh cười khẩy một tiếng, nhìn về phía Liên Tinh Dạ, giọng lạnh lùng: "Bài nghe của mình không viết được, để bạn cùng bàn lén sửa, cảm giác thế nào? Có phải cảm thấy mình được anh hùng cứu mỹ nhân không?"
Bạn cùng bàn?
Liên Tinh Dạ thậm chí còn không biết Lâu Chiếu Lâm đổi đến bên cạnh mình từ lúc nào, bọn họ làm gì có tình cảm.
Một ngày cuối tuần, cũng đủ để mọi nỗ lực trước đây của Lâu Chiếu Lâm đổ sông đổ bể.
Bệnh trầm cảm quá to lớn, giống như một con quái thú, tình cảm của thiếu niên trước bệnh tật trở nên quá nhỏ bé, chỉ một thoáng, có thể dùng đau khổ xé nát mọi rung động và ngọt ngào.
Lâu Chiếu Lâm vung cây giáo mang tên tình yêu, đỏ mắt điên cuồng đâm vào chân quái thú, nhưng ngay cả một milimet cũng không thể lay chuyển.
Liên Tinh Dạ đứng trong miệng quái thú lạnh lùng nhìn xuống, không khỏi cảm thấy nực cười.
Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể quay người nhảy vào.
Lâu Chiếu Lâm không giữ được cậu.
"Cô, em đã nói là Liên Tinh Dạ không biết gì mà, cô muốn trách thì cứ trách em, nói cậu ấy làm gì."
"Ở đây không có chuyện của em, em lắm lời làm gì."
"Lần này là trách nhiệm của em, có gì thì cứ nói trước mặt em luôn đi ạ."
Lâu Chiếu Lâm giống như một cây cột đứng trước mặt giáo viên tiếng Anh, dời cũng không dời được, giáo viên tiếng Anh đành coi như không thấy anh.
"Liên Tinh Dạ, từ khi khai giảng lớp 12 đến nay, em đã thay đổi rồi, tâm hồn em lơ lửng, khác biệt một trời một vực so với hai năm trước. Cô không biết gần đây em bị làm sao, lần trước thi không tốt, cô chỉ coi như em bị ốm, không nói gì, nhưng chuyện đó qua bao lâu rồi? Cũng đâu phải ung thư, em đừng nói với cô là em vẫn chưa khỏi bệnh nhé. Một lần hai lần có thể dùng lý do không khỏe để biện minh, ba lần bốn lần, ai còn tin em nữa? Chuyện cậu bé chăn cừu chắc không cần cô kể lại cho em nghe đâu nhỉ."
Lâu Chiếu Lâm đỏ mắt siết chặt nắm đấm: "Liên Tinh Dạ, cậu không phải như lời cô ấy nói!"
Các người có ai hiểu được nỗi đau của cậu ấy? Các người dựa vào đâu mà khen ngợi cậu ấy một cách hoa mỹ rồi bây giờ lại trách móc cậu ấy một cách ác độc như vậy? Nhấc người ta lên cao rồi ném xuống đất thì vui lắm sao?
Các người đều là kẻ sát nhân, mỗi chữ các người thốt ra đều là máu chảy ra từ cơ thể Liên Tinh Dạ ở kiếp trước!
Các người hoàn toàn không hiểu gì cả!
"Lâu Chiếu Lâm."
Quần áo bị kéo nhẹ một cái, Lâu Chiếu Lâm quay đầu, đối diện với ánh mắt của Liên Tinh Dạ, giọng nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Liên Tinh Dạ dùng ánh mắt cầu xin chưa từng có, đôi mắt ướŧ áŧ, đáng thương nhìn anh, trong mắt tràn ngập dòng chữ:
Lâu Chiếu Lâm, xin cậu, cậu đừng nói nữa.
Trái tim Lâu Chiếu Lâm đau đớn như bị vặn xoắn.
Anh nghe thấy Liên Tinh Dạ khô khốc nói: "Xin lỗi cô, em biết sai rồi."
Đừng xin lỗi mà, Liên Tinh Dạ, cậu không sai, cả thế giới đều sai, chỉ có cậu là không sai.
"Em biết sai rồi? Biết sai rồi còn nộp cho cô thứ này?"
Giờ khắc này, Lâu Chiếu Lâm lại một lần nữa nhận thức sâu sắc sự bất lực của mình.
Tại sao mình chỉ là một học sinh? Tại sao chứ? Có cách nào để mình trưởng thành ngay lập tức không?
Anh rất muốn mang Liên Tinh Dạ bỏ trốn, anh muốn mang thiếu niên rời khỏi thế giới ngục tù này, đến một thế giới chỉ có hai người họ tồn tại, đó là một thế giới tuyệt đối an toàn, anh sẽ sống trong trái tim Liên Tinh Dạ, hóa thân thành vệ sĩ, canh giữ cổng lớn, ai dám mang theo ác ý đến gần, anh sẽ bắn chết người đó.
Anh sẽ giấu tất cả những vật sắc nhọn đi, không ai có thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Liên Tinh Dạ nữa, bao gồm cả bản thân Liên Tinh Dạ.
Nhưng giờ phút này, anh nắm chặt tay Liên Tinh Dạ, ngoài ra, anh không thể làm gì khác.