Quán Nhỏ Xuyên Không

Chương 6

Sau một ngày dài mua sắm và tận hưởng, mẹ con Vân Vy quay về căn hộ cao cấp của bà. Căn hộ này nằm trong một khu chung cư sang trọng, đầy đủ tiện nghi, rộng rãi và được thiết kế trang nhã. Nhưng đối với Vân Vy, nơi này không có cảm giác thân thuộc.

Khi cả hai ngồi xuống ghế sofa, mẹ cô Trần Thu, rót một ly nước, đặt lên bàn, rồi nhìn con gái với ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng:

“Vân Vy, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Vân Vy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu chờ đợi.

Trần Thu chậm rãi nói:

“Mẹ định về quê của mẹ. Ở đó, bà ngoại con có để lại một cửa hàng nhỏ. Mẹ muốn sửa sang lại và mở tiệm ăn, vừa là để có công việc ổn định, vừa để an cư lâu dài. Ở đó thuộc một thành phố nhỏ, cũng có trường đại học, từ quê đến trường đại học ở thành phố cũng không xa, chỉ hơn hai giờ lái xe.”

Vân Vy không ngờ mẹ đã lên kế hoạch sẵn. Cô nhấp một ngụm nước, rồi hỏi:

“Mẹ muốn con về đó với mẹ sao?”

Trần Thu mỉm cười:

“Đó là lựa chọn của con. Nếu con muốn, con có thể về đó sống cùng mẹ, rồi học đại học ở thành phố gần đó. Nếu con vẫn thích ở lại thành phố này để học, mẹ cũng có thể lo được cho con đầy đủ. Mẹ không muốn ép con, chỉ là muốn con suy nghĩ xem đâu là lựa chọn tốt nhất cho mình.”

Vân Vy trầm mặc. Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với cuộc sống nơi thành phố. Nhưng thành phố này không mang lại cho cô những kỷ niệm đẹp. Cha cô, bà nội cô, những năm tháng bị xem nhẹ và coi thường… tất cả đều là những vết thương mà cô không muốn nhớ đến.

Nhưng rời khỏi đây, về một thị trấn nhỏ yên tĩnh, liệu có thực sự tốt hơn không. Cô chưa từng sống ở quê, không biết nhịp sống ở đó ra sao. Nhưng nghĩ đến cảnh mỗi ngày mẹ cô mở tiệm ăn nhỏ, nấu những món ăn thơm ngon, không còn phải bon chen hay chịu đựng những ánh mắt cay nghiệt, lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Vân Vy?” Mẹ cô gọi, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô hít sâu, rồi nhẹ nhàng nói:

“Mẹ, con muốn suy nghĩ thêm một chút.”

Trần Thu gật đầu, không ép:

“Được thôi. Dù con quyết định thế nào, mẹ vẫn sẽ ủng hộ con.”

Bà đứng dậy, vỗ nhẹ vai con gái:

“Con nghỉ sớm đi, mai mẹ có hẹn với luật sư để hoàn tất một số thủ tục.”

Vân Vy gật đầu. Khi mẹ cô đi vào phòng, cô ngồi lặng trên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là những ánh đèn lung linh của thành phố về đêm. Tòa nhà này cao, đứng từ đây có thể nhìn thấy gần như toàn bộ thành phố rực rỡ. Nhưng với cô, nó lại xa lạ đến nhường nào.

Cô nhớ đến những câu chuyện mẹ từng kể về quê ngoại, về con đường lát đá cũ kỹ, về những hàng cây ven đường, về quán ăn nhỏ mà bà ngoại đã dành cả đời để chăm sóc. Lựa chọn ở lại thành phố, hay về quê sống một cuộc đời mới? Đây là lần đầu tiên, cô có thể tự quyết định tương lai của mình.