Quán Nhỏ Xuyên Không

Chương 5

Mẹ con Vân Vy không quay đầu nhìn lại, để mặc bà nội và Lệ Mai giằng co phía sau. Hai người chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi ngày càng lớn, tiếp đó là tiếng la đau đớn của Lệ Mai. Nhưng bà nội cô không hề dừng lại, vẫn tiếp tục trút giận lên cô ta. Có lẽ bà ta chưa từng nghĩ rằng có một ngày, mình sẽ bị chính con dâu tương lai mà bà ta mong muốn phản bội.

Vân Vy nhếch môi cười nhạt. Cô chẳng có chút thương hại nào với hai con người kia. Bà nội cô cả đời coi thường mẹ con cô, giờ lại bị chính cô ta phản bội, đúng là đáng đời. Mẹ cô thì càng ung dung hơn, nắm tay cô rời khỏi đó, bước thẳng về phía bãi đỗ xe.

Ngồi vào trong xe, bà thoải mái tựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng cũng xong rồi. Hôm nay, chúng ta nên ăn mừng một chút.”

Vân Vy quay sang nhìn mẹ, ánh mắt cô có chút phức tạp. Trước đây, mẹ cô luôn nhẫn nhịn, luôn chịu đựng vì gia đình, vì con gái. Nhưng hôm nay, bà đã thật sự giải thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy rẫy dối trá ấy.

Cô cười khẽ: “Mẹ muốn ăn mừng thế nào?”

Mẹ cô lập tức hào hứng: “Dĩ nhiên là mua sắm rồi! Trước đây mẹ chưa từng thoải mái mua đồ cho con, bây giờ có tiền rồi, nhất định phải bù đắp.”

Thế là, không đợi Vân Vy phản đối, mẹ cô đã lái xe thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Bà dắt cô vào từng cửa hàng quần áo, chọn cho cô hết bộ này đến bộ khác. Váy áo, giày dép, túi xách, bà mua đủ cả. Đến cả nữ trang, mẹ cô cũng không tiếc tay chọn cho con gái.

“Con gái của mẹ phải thật xinh đẹp, thật rực rỡ, không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai nữa.”

Nhìn thấy ánh mắt yêu thương của mẹ, Vân Vy cảm thấy tim mình có chút ấm áp. Trước đây, mẹ cô luôn phải lo nghĩ quá nhiều thứ, tiết kiệm từng đồng, nhưng giờ đây, bà đã thật sự có thể thoải mái làm những điều mình muốn. Sau khi mua sắm một lượt, hai mẹ con tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, tiếp tục đến một nhà hàng sang trọng.

Mẹ cô hào phóng gọi rất nhiều món ngon. Lúc thức ăn được dọn lên, bà cười tươi, nói: “Hôm nay phải ăn một bữa thật no nê, xem như tiệc chia tay quá khứ.”

Vân Vy nhìn mẹ, rồi lại nhìn bàn ăn đầy ắp trước mặt, khóe môi cong lên. Đúng vậy. Từ nay về sau, cô và mẹ không còn phải sống trong những tháng ngày chịu đựng nữa. Quá khứ đã khép lại. Bây giờ, chính là lúc hướng về tương lai.