Môi Giới Nhà Ma: Dọn Quỷ, Chốt Sale!

Chương 10: Chốt đơn

Chuyện này hoàn toàn không giống những gì cô từng nghe! Hướng Tình còn định hỏi cho rõ ràng, nhưng nữ quỷ đã phẫn uất lên tiếng trước.

"Thấy cái ban công kia không?" Ả lắc lư chỉ tay: “Con mẹ nó, tôi thật sự chỉ định móc dây phơi quần áo thôi! Ai ngờ mới vừa buộc xong, chân trượt khỏi ghế, thế là… rớt vào luôn!"

Bắc Lạc: "Cách thắt dây của loài người đặc biệt vậy sao?"

"Chắc là khác nhau tùy khu vực." Hướng Tình bình thản đáp: "Bên tôi thì không gọi việc thòng dây là "thắt nút" đâu."

Tiểu Hồng: "Này!!"

"Nói chung..." Ả thở dài, như một quả bóng xì hơi, ngã phịch xuống ghế sô pha.

Kết quả là xuyên thẳng qua lớp đệm, lơ lửng trong kẽ hở, rồi lụi cụi bò ra lại đầy ấm ức.

"Xui xẻo không phải vấn đề, vấn đề là người ta đều tưởng tôi chết vì cái thẳng sở khanh kia! Hừ, tức chết đi được! Gã xứng đáng sao?!"

"Tin đồn ấy mà, ai cũng chỉ tin vào điều họ muốn tin thôi." Là một người từng chứng kiến bao nhiêu chuyện thật giả lẫn lộn trong giới giải trí, Hướng Tình chỉ nhún vai an ủi: "Vậy mày ở lại đây vì chuyện đó à?"

"Cũng không hẳn. Căn hộ này là do chính tôi dành dụm mua." Tiểu Hồng buồn bã hớp một ngụm bia: "Trả thẳng một lần."

… Hiểu rồi.

Hướng Tình lặng lẽ chạm lon bia vào lon của Tiểu Hồng, ánh mắt trao đổi một nỗi cay đắng mà ai cũng hiểu.

"Nhưng giờ nó vẫn đang cho thuê mà." Hướng Tình nhíu mày: "Tiền thuê nhà là cha mẹ cô nhận sao?"

Lúc ký hợp đồng, cô có gặp chủ nhà. Linh cảm cho cô biết khí chất người đó không giống Tiểu Hồng chút nào.

Tiểu Hồng lập tức bác bỏ.

"Làm sao có thể! Tôi..."

Ả bỗng trợn tròn mắt, có vẻ như vừa tỉnh cả rượu.

"Má nó!!!"

Hướng Tình: "?"

"Má nó! Má nó!" Nữ quỷ áo đỏ chửi liền ba câu, chống nạnh lượn vòng quanh phòng, gấp đến mức suýt vấp vào chân bàn: "Cha mẹ tôi mất trước khi tôi tốt nghiệp! Trong nhà chỉ còn ông nội tôi là còn sống! Vậy thì chẳng lẽ..."

"Đúng." Hướng Tình gật đầu: "Hẳn là do ông nội cô quản lý."

"Ông ấy chỉ có hai con trai, ngoài cha tôi ra thì chỉ còn ông chú! Cái đồ khốn kiếp, cả nhà chú tôi đều là ma cà rồng hút máu, chắc chắn căn hộ này đã rơi vào tay bọn họ rồi!!"

Hướng Tình: "Cô không phát hiện ra chuyện này sau ngần ấy năm à?"

"Lúc hiện ra được, lúc thì không. Mà trước đêm nay tôi vẫn còn mơ mơ màng màng…" Tiểu Hồng hơi chột dạ, lí nhí nói: "Nếu không thì tôi nhất định sẽ giải thích tử tế với đám người thuê nhà rồi..."

"Đây là triệu chứng bình thường do oán khí xâm chiếm." Bắc Lạc lên tiếng: "Cho nên nãy ta mới loại bỏ oán khí của cô. Nói một cách khác, ta đánh cho cô tỉnh ra."

"Tôi hiểu rồi." Hướng Tình gật gù: "Không thể đánh mà vẫn đẹp được, nhưng vẫn có thể vừa đánh vừa đẹp."

Hướng Tình quay lại nhìn nữ quỷ: "Tôi định hỏi từ nãy rồi, rõ ràng cô treo cổ chết, sao lại mặc áo đỏ?"

Tiểu Hồng: "Tôi thích thế! Tôi chịu hết nổi rồi! Tôi không muốn để bọn họ kiếm được một đồng nào từ tôi!" Ả tức giận đến mức bay vòng vòng trong phòng khách: "Chỉ cần cô đòi lại căn hộ này, tôi sẽ... Tôi sẽ cho cô ở miễn phí!"

"Tôi vốn đã thuê ở đây rồi." Hướng Tình nhắc nhở: "Trả trước ba tháng, còn đặt cọc nữa."

"Miễn phí! Không cần trung gian trục lợi!"

Hướng Tình trầm ngâm: "Nếu đòi lại được, đứng tên tôi cũng được chứ?"

"Không vấn đề!"

Cô quay sang Bắc Lạc: "Chuyện này bên giới yêu quái hoặc quỷ giới tính thế nào? Xét về mặt thực chất, nhà thuộc về ai?"

Bắc Lạc lẩm bẩm: "Tôi có học luật người - quỷ đâu mà biết. Chỉ nhớ là hơi phức tạp."

"Nói chung chỉ cần hai người đồng ý là được."

"Ok, thế chốt đơn."

Hướng Tình đứng dậy, nhìn một thần thú, một nữ quỷ vẫn chưa hiểu chuyện gì, giải thích: "Bắt xe đến nhà họ luôn."

Ừm, căn hộ phải đứng tên mình thì mới yên tâm.

Bắc Lạc: "???"

Sao hành động nhanh thế?!

Tiểu Hồng: "Ố hú!"

Không thể để bọn họ có thêm một đêm hưởng tiền thuê nhà!

Thế nhưng, còn chưa "ố hú" xong, Hướng Tình vừa đứng lên đã lảo đảo ngã thẳng xuống ghế.

Cô nhăn mặt, chống lưng lẩm bẩm chửi thề. Tối nay quá nhiều chuyện xảy ra, cô suýt nữa quên mất mình vẫn đang bị đau lưng!

Mãi đến khi thả lỏng, cơn đau mới đột nhiên dội đến, làm cô chẳng dám thay đổi tư thế nữa.

"Bị chấn thương à?" Bắc Lạc bước lại gần, quan sát hai giây rồi gật gù: "Chờ chút."

Anh giơ một ngón tay, vẽ nhanh trong không trung.

Mỗi nét vẽ lướt qua, ánh sáng vàng nhạt tựa như gợn sóng lan tỏa trên không trung. Chỉ trong nháy mắt, từng đường nét sáng rực kết nối thành một phù chú lơ lửng giữa không gian.

Bắc Lạc nhẹ phẩy tay, phù chú theo đó bay thẳng đến eo Hướng Tình, nhẹ nhàng hòa vào cơ thể cô.

Ngay lập tức, một luồng hơi ấm từ vùng đau nhức lan tỏa khắp tứ chi.

Cảm giác khó chịu biến mất hoàn toàn!

Cô cử động thử, đúng là đã khỏi hẳn!

"Thần kỳ thật!" Cô thở phào: "Cảm ơn nhé."