Kết Cục Của Những Kẻ Xuyên Nhanh

Chương 1: Gặp gỡ

1.

Tôi tên là Trần An, là một cô hồn vất vưởng trong không gian này. Không ngờ đến bản thân vậy mà lại có thể đi xuyên qua các chiều thời không. Tôi cứ nghĩ rằng những thứ này không có khả năng.Thế nhưng, ông trời không cho không một thứ gì cả, có được khả năng này nhưng tôi lại vĩnh viễn không được đầu thai.

Cứ như vậy ngàn năm trôi đi nhanh chóng, tôi cũng nhìn thấy sự thay đổi của thế giới này qua từng thế hệ. Chỉ có điều, đôi khi sẽ có vài sự cố xảy ra. Ví dụ như là những kẻ được gọi là "chấp hành giả" - bọn họ là những người đến từ một thế giới khác so với nơi tôi sống, không, nói đúng hơn là kẻ đứng sau lưng kia.

Ban đầu tôi vô cùng hứng thú khi có những kẻ ngoại lai đến đây, những câu chuyện của bọn họ thật sự rất thú vị, đôi khi bọn họ sử dụng những thứ mà tôi không hề biết đến hay những từ ngữ kì lạ tôi chưa từng được nghe.

Nhưng rồi, tôi dần dần phát hiện ra không gian đôi khi sẽ có những rung động mạnh mẽ khi một đối tượng mà bọn họ nhắm đến - hay còn gọi là "nhân vật công lược" đã chết. Sau đó, cơ thể của những kẻ "chấp hành giả" kia liền biến mất. Tôi có thể nghe thấy những tiếng vỡ vụn ngày càng nhiều, có thể đây được gọi là "thế giới sụp đổ" từ lời của "hệ thống" kia.

Thế nhưng, chẳng có ai ngoại trừ tôi biết được thế giới sau khi mà các "chấp hành giả" rời đi vì nhiệm vụ thất bại. Thế giới sẽ chẳng đổ nát như những lời của "hệ thống" đó nói cả. Mà thế giới đó sẽ dần dần biến đổi trở thành một thế giới khác và rồi các "chấp hành giả" kia lại quay trở về và tiếp tục làm "nhiệm vụ" mà không hề hay biết gì.

2.

Thật nhàm chán, trước kia tôi sẽ đi đến một không gian khác, nhưng lần này linh cảm của tôi mách bảo rằng nếu ở đây nhất định có chuyện thú vị.

Và như tôi lẩn quẩn đi xung quanh như một con ngốc mà chẳng thấy gì. Biết thế tôi nên đi đến không gian khác rồi, đang suy nghĩ đến nơi nào thì sau lưng truyền đến một âm thanh: "Xin chào."

Tôi mặc kệ lời nói đó lại tiếp tục đi tiếp, âm thanh kia lại vang lên: "Tỷ Tỷ, chúng ta làm quen đi."

Tôi lại nhìn xung quanh, không có người, lòng thầm nhủ, không ngờ là một kẻ ngốc, vậy mà lại nói chuyện một mình. Âm thanh kia lại vang lên:

"Tỷ tỷ, ta không thể nói chuyện với nhau một chút sao? Nhìn trang phục của tỷ hình như không phải là người nơi này, đúng không?"

Tôi quay người, chủ nhân của giọng nói kia vậy mà của một thiếu niên còn rất trẻ. Tôi nhận ra người này, đây là tiểu hầu tử của phủ Quốc Công.

Tay đưa lên cổ mình rồi ho khan một chút, tôi có thể cảm nhận được giọng nói của bản thân rất khàn: "Ngươi có thể thấy ta?"

Thiếu niên kia vui vẻ trả lời: "Tất nhiên, không lẽ tỷ nghĩ ta đang nói chuyện với ai nơi này?"

Tôi nhíu mày nhìn người trước mắt, trên đời này không ít người có thể thấy tôi, nhưng lại rất ít người bắt chuyện giống với hắn ta. Tôi không nói gì liền quay đi chỗ khác. Sống lâu như vậy, chẳng nhẽ tôi không đoán được ý đồ của hắn sao? Hắn ta cũng là "chấp hành giả"

Thấy tôi dường như không quan tâm, hắn cố gắng lôi kéo: "Tỷ tỷ không thấy ngạc nhiên sao? Tỷ không muốn tìm người nói chuyện à?"

Tôi thầm cười trong lòng, không ngờ người này cũng biết quan sát đấy. Tôi quay lại nhìn hắn, vẻ mặt thờ ơ hiện rõ trong mắt tôi: "Thứ nhất, chúng ta không thân không thiết, đừng gọi như thể chúng ta thân thiết như vậy. Thứ hai, trên đời này không ít người có thể thấy tôi, cho dù không có ai, tôi cũng không muốn nói chuyện với loại người như cậu."

Nói rồi tôi liền biến mất.