Đội trưởng bảo vệ ngơ ngác: "Cái gì cơ?"
"Cô ấy nói —— camera ở góc trên bên phải đó," Trang Sách nâng cao giọng, không kiên nhẫn lặp lại: "Phát. Lại. Từ. Đầu."
Đội trưởng bảo vệ bị biểu cảm của anh dọa cho giật mình, vội vàng quay người thao tác trên máy tính.
Chẳng mấy chốc, hình ảnh từ màn hình đó được kéo ra màn hình lớn ở giữa, thanh tiến độ cũng được tua lại 15 phút.
Đây là một phòng học mỹ thuật được giám sát bằng camera, nằm ở tầng một của tòa nhà đa chức năng, có ánh sáng tự nhiên rất tốt, cửa sổ mở rộng, ánh nắng và gió nhẹ cùng hòa vào trong lớp học. Bên cạnh cửa sổ, một cậu bé mập mạp đang cúi đầu vẽ tranh, rất chăm chú.
Đột nhiên, một quả bóng đá xoay tròn đập “bụp” vào khung cửa sổ. Dù không làm vỡ kính, nhưng tiếng động đã khiến tất cả học sinh trong lớp giật mình, đặc biệt là cậu bé mập đang ngồi gần cửa sổ nhất, tay cậu ấy run lên, làm đổ cả bảng màu xuống sàn.
Cậu ấy trợn mắt nhìn quả bóng bay tới, rất nhanh, một cậu bé da ngăm đen từ sân bóng chạy đến, nhặt bóng lên, rồi qua cửa sổ cười nhếch mép với cậu ấy.
Xem đoạn video giám sát này, Trang Sách ngạc nhiên lẩm bẩm: "Nhóc mập này biết vẽ từ khi nào vậy?"
Nhan Ngọc Trác không để ý đến anh. Cô giơ tay chỉ vào màn hình giám sát, nói với đội trưởng bảo vệ: "Hàng thứ hai từ trái sang, cột thứ ba, làm ơn phóng to và tua lại 10 phút."
Đội trưởng bảo vệ làm theo lời cô.
Camera này được đặt ở lối vào tầng một của tòa nhà đa chức năng. Sau khi tiết học mỹ thuật kết thúc, cậu bé mập cùng vài bạn học vừa đi vừa trò chuyện ra ngoài. Đúng lúc đó, một quả bóng đá khác bay tới!
Cậu bé mập theo phản xạ tránh né, nhưng quên để ý bậc thang dưới chân, kết quả là trượt chân, lăn cả người xuống cầu thang!
May mắn thay, cầu thang ở cửa ra vào chỉ có vài bậc, cậu ấy không bị thương nặng, chỉ bị bong gân chân, đi lại hơi khập khiễng.
Lần này, vẫn là cậu bé da ngăm đen đó cười ha hả chạy tới, không một lời xin lỗi, đá quả bóng đi.
Trang Sách nhíu chặt mày, không khí ồn ào trong phòng giám sát cũng dần lắng xuống.
Nhan Ngọc Trác lần thứ ba mở miệng: "Đoạn video đầu tiên chúng ta xem, làm ơn tua lại từ 5 phút trước."
Trước đó, họ chỉ xem cảnh cậu bé mập đột nhiên xông vào đánh đội bóng. Khi video được tua lại, một cảnh tượng khác hiện ra trước mắt mọi người:
Cậu bé mập cẩn thận đi vòng qua sân bóng, hướng về phía tòa nhà giảng dạy, thì đúng lúc đó một quả bóng bay tới, trúng thẳng vào vai cậu ấy! Cậu bé loạng choạng, nếu không phải vì cân nặng của mình, chắc chắn cậu ấy đã ngã nhào xuống đất!
Cậu bé ôm lấy vai đau nhức, quay lại giận dữ nhìn, nhưng không nhận được lời xin lỗi nào, chỉ có tiếng cười chế nhạo từ đội bóng.
Ba đoạn video kết thúc, cả phòng giám sát chìm vào im lặng.
Ai có thể ngờ, mọi người đều nghĩ rằng Trang Tử Thần vô cớ "nổi điên", nhưng thực ra trước khi cậu ấy "nổi điên", đội bóng đã liên tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu ấy! Hành động đánh nhau của cậu ấy chỉ là phản kháng sau khi bị dồn đến đường cùng.
“Hiệu trưởng, tôi nghĩ chúng ta không cần xem lại đoạn video thứ tư nữa đâu nhỉ?" Nhan Ngọc Trác đảo mắt nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở hiệu trưởng.
Hiệu trưởng lúng túng đẩy lại kính trên sống mũi: "Ách, chuyện này... chuyện của học sinh Trang Tử Thần..."
Thấy hiệu trưởng thay đổi thái độ, Trang Sách tức đến bật cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. Anh quay sang Triệu Đức Vĩ đang đứng im không nói nên lời, giọng lạnh lùng không chút nhiệt độ.