Yêu Không? Còn Thiếu Một Người

Chương 14: Ai là kẻ bắt nạt?

"Đúng vậy!" "Mọi người đang tập luyện bình thường, nó đột nhiên xông vào nổi điên." "Đứa bé này không bị bệnh tâm thần đấy chứ?" "Nghe nói bố mẹ nó chẳng bao giờ quan tâm, chưa từng đến dự buổi họp phụ huynh nào…"

Từng lời từng câu, những tiếng phụ huynh phụ họa vang lên từ khắp nơi, nóng lòng kết tội cậu bé mập trong video.

Nhưng đối mặt với sự vây hãm như vậy, Nhan Ngọc Trác vẫn bình tĩnh. Cô hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào cậu bé mập đang không ngừng ra đòn trong video. Sau vài giây suy nghĩ, cô quay sang hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, sân bóng còn camera giám sát góc nào khác không? Trước khi sự việc xảy ra, bọn nhỏ có nói chuyện gì với nhau không?"

"Đừng có ngụy biện nữa! Nhân chứng vật chứng đều có đủ, rõ ràng là Trang Tử Thần nhà các người gây chuyện!" Triệu Đức Vĩ thấy cô hoàn toàn phớt lờ mình, lửa giận càng lúc càng bốc cao.

Ông ta bước đến trước mặt Nhan Ngọc Trác, giận dữ giơ tay chỉ thẳng vào mũi cô, thái độ vô cùng hung hăng: "Con nhỏ kia, mày có tin là tao sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ, đưa con mày vào trại giáo dưỡng không?!"

Nhưng trước khi ngón tay ông ta kịp chạm vào Nhan Ngọc Trác, một bàn tay khớp xương rõ ràng đã chặn lại, đẩy mạnh tay ông ta ra.

Trang Sách bước lên, dùng thân hình cao lớn che chắn cho Nhan Ngọc Trác, khuôn mặt không còn vẻ đùa cợt như trước. Anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng như băng: “Triệu tiên sinh, nói chuyện thì nói thôi, đột nhiên động tay động chân với phụ nữ là có bản lĩnh gì vậy? Còn nữa, ông nói muốn đưa ai vào trại giáo dưỡng?"

"Thằng nhãi ranh lông chưa mọc đủ, mày tm* ——"

(*tm: con moẹ nó/con moẹ mày.)

Nhìn thấy hai bên phụ huynh đang giương cung bạt kiếm, hiệu trưởng không thể tiếp tục im lặng. Bà ta liếc mắt ra hiệu cho đội bảo vệ, rồi vội vàng bước vào giữa đám đông để xoa dịu tình hình: "Xin hai vị phụ huynh của hai học sinh hãy bình tĩnh. Vụ đánh nhau này chỉ là xích mích nhỏ giữa các học sinh, chỉ cần phụ huynh của Trang Tử Thần thay mặt em ấy xin lỗi phụ huynh của Triệu William, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ…"

"Xin lỗi? Sự việc còn chưa rõ ràng, tại sao phải xin lỗi?" Nhan Ngọc Trác từ sau lưng Trang Sách thò đầu ra, nói lớn: "Hiệu trưởng, chúng tôi muốn xem thêm video."

Trang Sách ngạc nhiên trước việc cô liên tục đấu tranh lý lẽ. Dù sao Nhan Ngọc Trác chỉ là phụ huynh giả do cháu trai anh thuê, không cần phải mạo hiểm bị đánh để nói thay cho cậu bé. Nhưng vì không để một cậu bé vô tội bị oan, cô đã làm như vậy.

Trong một giây ngắn ngủi, vô số suy nghĩ lướt qua đầu Trang Sách, anh mồm nhanh hơn não: "Đúng vậy, chúng tôi tin tưởng Tử Thần."

Triệu Đức Vĩ nhìn họ với ánh mắt chế giễu: "Đúng là nhà dột từ nóc, bằng chứng đã rõ rành rành rồi, thành thật xin lỗi một tiếng có chết các người không? Còn muốn phản cung* nữa?"

(*Thay đổi lời khai trước đó trong quá trình thẩm vấn hoặc xét xử.)

Nhưng dù ông ta có gào thét thế nào, Trang Sách và Nhan Ngọc Trác cũng không thèm để mắt tới.

Trước sự kiên quyết của họ, hiệu trưởng đành yêu cầu đội trưởng bảo vệ kiểm tra thêm các góc camera khác trên sân. Trong phòng giám sát có cả một bức tường màn hình, kết nối với hàng chục camera lớn nhỏ trong trường. Nhưng từ bất kỳ góc camera nào, cũng đều thấy Trang Tử Thần chủ động xông vào đánh người.

Sự việc dường như đang đi đến kết cục tồi tệ nhất.

Đội trưởng bảo vệ khó xử nhìn Nhan Ngọc Trác: "Vị phụ huynh này, đây là tất cả camera rồi."

Nhan Ngọc Trác không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bức tường màn hình trước mặt. Đột nhiên, cô giơ tay chỉ vào một màn hình ở góc trên bên phải: "Camera đó, tua lại 10 phút… không, 15 phút."