Nhân viên đã cố gắng đàm phán với Hạ Nhiên nhiều lần. Nhưng bất kể họ nói gì, cậu vẫn kiên quyết không ở lại.
Tiểu Kim tổng gõ nhẹ lên bàn họp hai cái. Nhân viên đang thuyết phục lập tức im lặng.
Tiểu Kim tổng hỏi: “Điều kiện của cậu là gì?”
Hạ Nhiên đã nói đến khô cả họng. Nghe câu này, cậu suýt muốn trợn trắng mắt:
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chỉ muốn rời đi.”
Tiểu Kim tổng lười biếng liếc cậu một cái, nhận lấy hợp đồng từ tay nhân viên bên cạnh, rồi ném lên bàn trước mặt Hạ Nhiên:
“Tôi có thể nâng phần chia lợi nhuận của cậu lên thêm 2%.”
Hạ Nhiên: “……”
Cậu bỗng không muốn giải thích thêm nữa. Vì bây giờ cậu nhận ra, những người này chẳng buồn nghe.
Ngay từ đầu, YS đã mang một thái độ kiêu ngạo, chỉ chờ cậu ra giá. Bởi trong mắt họ, việc Hạ Nhiên yêu cầu chấm dứt hợp đồng chẳng qua chỉ là một chiêu trò để mặc cả, nhằm ép công ty đưa ra điều kiện tốt hơn. Chỉ cần họ nhượng bộ một chút, cậu sẽ ngoan ngoãn quay lại, vẫy đuôi phục tùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cảnh tượng trước mắt dường như trùng khớp với một đêm nào đó trong quá khứ.
Khi đó, Hạ Nhiên đã ra mắt với VIV được gần hai năm, cũng bị chửi rủa suốt hai năm trời.
Đột nhiên, cậu nhận được thông báo rằng công ty sắp làm sáng tỏ những tin đồn trước đây. Mang theo hy vọng tràn đầy, cậu bước vào phòng họp, nhưng lại phát hiện bên trong chỉ có duy nhất một người – Tiểu Kim tổng.
Sau đó, Tiểu Kim tổng đưa cho cậu một chiếc thẻ phòng, ánh mắt khi đó chẳng khác gì bây giờ.
Nhớp nháp, ghê tởm, khiến Hạ Nhiên nổi hết da gà.
Lúc đó cậu đã phản ứng thế nào?
Hạ Nhiên nhớ lại.
Kiếp này, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, ban đầu cậu còn định dùng một cách hòa bình hơn để giải quyết vấn đề. Nhưng đáng tiếc, bây giờ cậu không muốn nữa.
Hạ Nhiên ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên đối diện, đột nhiên nở nụ cười rực rỡ. Lớp men sứ quý giá trên người cậu chợt lóe sáng.
Đáy mắt Tiểu Kim tổng lóe lên một tia hứng thú, tham vọng sâu thẳm cuộn trào.
Ngay sau đó, Hạ Nhiên cầm bản hợp đồng trước mặt, giữa tiếng kinh hô của mọi người, thẳng tay đập mạnh lên khuôn mặt đáng ghét kia.
“Cút! Giữ lại 2% đó mà mua vòng hoa đặt trước mộ đi!”
......
Sau khi bị Hạ Nhiên tát thẳng vào mặt trước bao người, cuối cùng YS cũng mất hết kiên nhẫn giữ chân cậu.
Trưa hôm đó, họ ra lệnh cho cậu thu dọn đồ đạc rồi biến khỏi công ty ngay lập tức.
Hạ Nhiên nhanh chóng xách theo hành lý đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi ra đến cửa ký túc xá thì bị một người chặn lại.
“Anh Hạ Nhiên, anh thật sự muốn đi sao?”
Người đứng trước cửa có khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt ươn ướt đầy đáng thương, chăm chú nhìn cậu:
“Em không nỡ xa anh.”
Là Tiêu Mạch.
Gương mặt này, con người này, từng là cơn ác mộng của cậu.
Lúc này, Tiêu Mạch vẫn chưa có dáng vẻ ngạo mạn sau khi thành danh trong VIV. Cậu ta vẫn giữ thói quen giả vờ đáng yêu, mong giành được sự quan tâm của người khác.
Hạ Nhiên chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Thoát khỏi môi trường dư luận ngột ngạt này, YS, Tiểu Kim tổng, Tiêu Mạch – tất cả đều trở nên không còn quan trọng nữa.
Nếu cứ tiếp tục bị trói chặt trên con thuyền YS, cậu sẽ mãi mãi là con rối trong tay Tiểu Kim tổng, là kẻ làm nền để Tiêu Mạch tỏa sáng.
Tương lai không bao giờ có tự do.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Hạ Nhiên cảm thấy như xiềng xích trói buộc bấy lâu được tháo bỏ. Cậu hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Tiêu Mạch:
“Cậu có nỡ hay không, liên quan gì đến tôi?”
Tiêu Mạch: "???"
Không nhận được phản ứng thân thiết như mọi khi, Tiêu Mạch sững sờ:
“Vậy… em có thể liên lạc với anh nữa không?”
“Tốt nhất là đừng.” Hạ Nhiên cười, ánh mắt đầy vẻ quan tâm giả tạo.
“Tôi vừa mới ném hợp đồng vào mặt Tiểu Kim tổng đấy, ai liên quan đến tôi chắc chắn không có kết cục tốt đâu.”
Tiêu Mạch lập tức cứng họng. Dù có gan làm gì, cậu ta cũng không dám đắc tội với Tiểu Kim tổng.
Không bận tâm đến vẻ kinh ngạc của Tiêu Mạch, trước ánh mắt khó tin của đám thực tập sinh, Hạ Nhiên rời khỏi công ty YS.
Tiêu Mạch do dự hồi lâu nhưng cuối cùng không dám tiến lên giữ cậu lại.
YS Entertainment là ông trùm trong giới thần tượng, đắc tội Tiểu Kim tổng chẳng khác nào bị kết án tử trong ngành này.
Tất cả mọi người đều nghĩ Hạ Nhiên điên rồi.
Chỉ có Lâm Thịnh Vũ đuổi theo tiễn cậu ở cổng công ty.
“Thật sự muốn đi?”
Hạ Nhiên gật đầu.
Lâm Thịnh Vũ thở dài:
“Cậu không phải kiểu người bốc đồng, tôi tin chắc cậu có lý do riêng. Tôi ủng hộ cậu.”
Nghe vậy, Hạ Nhiên bật cười.
Cậu giơ tay đấm nhẹ lên vai Lâm Thịnh Vũ:
“Tin tôi đi, chờ ngày tôi trở về, nhất định sẽ sáng chói đến mức YS phải lóa mắt.”
Thấy cậu nói chắc nịch như vậy, Lâm Thịnh Vũ cũng yên tâm phần nào:
“Vậy sắp tới cậu định đầu quân cho công ty nào?”
Hạ Nhiên chớp mắt hai cái: “Diệu Quang Entertainment.”