Sau cuộc gặp hôm đó, Hạ Vy cảm thấy tâm trí mình có chút rối loạn.
Cô đã nghĩ rằng mình có thể giữ khoảng cách, có thể coi Trần Duy chỉ là một đồng nghiệp bình thường. Nhưng những hành động của anh, những câu nói tưởng chừng như vô tình ấy, lại khiến cô chênh vênh.
Và cô ghét cảm giác này.
Buổi chiều hôm ấy, khi đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp, cô nhận được một tin nhắn.
Là từ Trần Duy.
“Tan làm xong, đi ăn cùng anh nhé?”
Cô nhìn dòng tin nhắn, lòng dậy lên một cảm xúc khó tả.
Cô không biết có nên đồng ý hay không.
Nhưng cuối cùng, ngón tay cô vẫn nhấn gửi một chữ đơn giản.
“Được.”
—
Buổi tối, họ đến một quán ăn nhỏ.
Trần Duy gọi vài món đơn giản, trong khi Hạ Vy vẫn đang cố gắng làm quen với sự tự nhiên trong cuộc gặp này.
“Anh nhớ hồi trước, em thích ăn cay.” Trần Duy chợt nói.
Cô ngẩng lên, hơi bất ngờ.
“Cũng lâu rồi, anh vẫn nhớ sao?”
Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn trầm lặng như thường ngày.
“Có những thứ, anh không quên được.”
Hạ Vy im lặng.
Cô không biết câu nói đó có ý nghĩa gì, nhưng nó khiến cô không thể thoải mái như trước nữa.
Cô cúi đầu, chậm rãi ăn tiếp, cố gắng lảng tránh những cảm xúc đang dần quay về.
—
Những ngày sau đó, Hạ Vy cố gắng giữ nhịp sống bình thường.
Cô không muốn nghĩ nhiều về Trần Duy nữa.
Nhưng rồi, một ngày nọ, khi đang bước ra khỏi công ty, cô nhìn thấy một người quen đứng đợi trước cổng.
Là Hoàng.
Người từng theo đuổi cô trước đây.
“Vy!” Anh ta vẫy tay, cười rạng rỡ.
Cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn bước đến.
“Anh về nước khi nào vậy?”
“Vừa mới tuần trước.” Hoàng cười. “Anh nghe nói em cũng đang làm ở đây, nên tiện ghé qua xem em thế nào.”
Hạ Vy cười nhẹ. “Cảm ơn anh, em vẫn ổn.”
“Vậy tối nay đi ăn nhé? Xem như tụi mình ôn lại chuyện cũ.”
Cô hơi do dự.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói trầm ổn vang lên phía sau cô.
“Chào anh.”
Cô quay lại, thấy Trần Duy đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoàng.
Không hiểu sao, cô bỗng cảm thấy bầu không khí có chút khác lạ.
—
Trần Duy nhìn Hoàng, ánh mắt anh không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng.
Hoàng cũng không ngại ngần, đưa tay ra bắt tay anh.
“Anh là đồng nghiệp của Vy à?”
“Ừ.” Trần Duy bắt tay anh, giọng không thay đổi. “Còn anh?”
“Tôi là bạn cũ của Vy.” Hoàng cười. “Và cũng từng theo đuổi cô ấy một thời gian.”
Hạ Vy khẽ nhíu mày.
Cô biết Hoàng có ý gì.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn là phản ứng của Trần Duy.
Anh không thay đổi sắc mặt, nhưng bàn tay đang cầm cặp tài liệu của anh siết chặt hơn.
“Vậy à.” Anh nói ngắn gọn, rồi quay sang nhìn Hạ Vy. “Em đi ăn với anh ta à?”
Cô cảm thấy có gì đó hơi căng thẳng trong không khí.
“Chỉ là một bữa ăn thôi.” Cô nói, cố gắng giữ giọng bình thường.
Trần Duy nhìn cô một lúc, rồi nhẹ giọng nói:
“Vậy thì… ăn ngon miệng.”
Nói xong, anh xoay người bước đi.
Hạ Vy nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Cô không hiểu vì sao, nhưng khoảnh khắc ấy, cô bỗng cảm thấy có gì đó như đang vụt mất.
—
Bữa tối với Hoàng diễn ra trong không khí thoải mái.
Anh ta vẫn vui vẻ, vẫn trêu chọc cô như trước đây.
Nhưng lần này, Hạ Vy cảm thấy có gì đó khác.
Cô không còn cảm giác hào hứng như trước.
Ngay cả khi Hoàng kể một câu chuyện hài hước, cô cũng không thể cười một cách tự nhiên.
Tâm trí cô cứ luẩn quẩn về hình ảnh của Trần Duy.
Về ánh mắt anh khi cô nói rằng sẽ đi ăn với Hoàng.
Về câu “ăn ngon miệng” của anh.
Về cảm giác hụt hẫng kỳ lạ khi thấy anh quay lưng rời đi.
Cô lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ đó.
Nhưng không hiểu sao, cô lại vô thức cầm điện thoại lên.
Cô mở danh bạ, nhìn chằm chằm vào tên Trần Duy.
Và rồi, trước khi kịp suy nghĩ, ngón tay cô đã nhấn gọi.
Chuông điện thoại reo vài tiếng, rồi có người bắt máy.
Giọng anh trầm ổn vang lên.
“Hạ Vy?”
Cô siết chặt điện thoại, khẽ nuốt nước bọt.
Rồi nhẹ giọng nói:
“Anh đang ở đâu?”
—
“Hạ Vy?”
Giọng của Trần Duy vẫn trầm ổn, nhưng có chút bất ngờ.
Cô siết nhẹ điện thoại, hơi chần chừ. Cô không biết vì sao mình lại gọi cho anh, càng không biết phải nói gì.
Chỉ là… cô không thể quên được ánh mắt anh lúc rời đi.
Và cô ghét cảm giác trống rỗng đó.
“Anh đang ở đâu?” Cuối cùng, cô cũng lên tiếng.
Một khoảng lặng ngắn ngủi.
Rồi Trần Duy đáp: “Anh đang trên đường về nhà.”
Cô im lặng vài giây, rồi nói:
“Nếu anh chưa về tới… anh có thể dừng lại một chút không?”
Bên kia không trả lời ngay. Nhưng một lúc sau, cô nghe thấy tiếng xe rẽ hướng.
“Anh sẽ đến quán cà phê cũ.”
Cô khẽ gật đầu, dù biết rằng anh không thể thấy.
“Được.”
—
Ba mươi phút sau, họ ngồi đối diện nhau trong quán cà phê quen thuộc.
Hạ Vy khuấy nhẹ cốc trà nóng, không biết nên mở lời thế nào.
Trần Duy cũng không nói gì. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt vẫn sâu lắng như mọi khi.
Cuối cùng, anh nhẹ giọng hỏi:
“Tại sao em gọi cho anh?”
Cô cắn môi, rồi thở ra một hơi.
“Em không biết.” Cô thành thật. “Chỉ là… em không muốn kết thúc buổi tối hôm nay như thế.”
Anh nhìn cô, im lặng một chút rồi cười nhẹ.
“Anh cũng vậy.”
Tim cô khẽ rung lên.
Cô không biết câu nói đó có ý nghĩa gì.
Nhưng ít nhất, cô biết rằng họ vẫn chưa thực sự xa nhau như cô nghĩ.