Ta Dựa Vào Xin Cơm Xưng Bá Tam Giới

Chương 6: Thành hôn tại chỗ

Thương Ly âm thầm suy tính, nữ tu không rõ lai lịch này, mặc dù cơ thể tàn tạ, đầy vết thương máu me, nhưng hồn phách lại vô cùng kiên cường, tựa như mảnh đất nứt nẻ lâu ngày, chỉ cần chút linh lực tưới xuống là có thể lập tức sinh sôi mạnh mẽ.

Dưới dòng linh lực dồi dào, Thẩm Tương giống như cây nhỏ đâm chồi, tràn đầy sức sống. Môi đỏ răng trắng, khí sắc hồng hào, ngay cả sợi tóc cũng trở nên bóng mượt, tràn đầy sinh khí.

Nàng nhắm mắt, thoải mái vươn vai, chép miệng mấy cái, xoay người lại tiếp tục ngủ say.

Thương Ly thu kiếm Họa Thủy, ánh mắt nhìn nàng trầm tư khó đoán.

Kỳ lạ.

Nữ tu này, từ đầu đến chân đều toát lên sự kỳ quái.

"Nhưng thì sao?" Thương Ly lẩm bẩm, "Chẳng lẽ còn sợ nàng làm trời đất đảo lộn?"

Dù có kỳ lạ thế nào, nàng cũng chỉ là một phế vật chưa kết đan, không đáng để hắn cảnh giác.

Nếu đã vậy, coi như nuôi một gốc thảo dược giảm đau, mỗi ngày ban cho nàng chút tu vi, không để nàng chết đói là được.

Thương Ly túm cổ áo sau của Thẩm Tương, xách nàng lên như con mèo nhỏ đang ngủ, quay sang Quỷ Triêm còn đang há hốc mồm vì kinh ngạc: "Đi tra lai lịch của nàng."

"Vâng!"

"Tiện thể," Thương Ly hơi dừng lại, "Đến phố Tam Nguyên mua ít vải đỏ về."

"…" Quỷ Triêm mờ mịt, hắn ta chưa từng nhận nhiệm vụ kỳ quặc thế này, liền dò hỏi: "Tôn thượng, vải đỏ dùng để làm gì?"

Thương Ly thản nhiên nói ra một câu mà Quỷ Triêm dù có chết cũng không ngờ tới: "Truyền tin ra ngoài, bản tôn muốn thành hôn."

Quỷ Triêm hồn bay lên chín tầng trời: "… Ai cơ?"

Thương Ly hất cằm về phía nữ nhân trong tay, hơi bĩu môi: "Nàng."

Quỷ Triêm gãi đầu: "A…"

Dường như Thương Ly đã đoán được hắn ta muốn hỏi gì, hắn lạnh lùng cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Nàng có thể khiến bản tôn bớt đau đầu."

Quỷ Triêm lập tức phấn khởi, nhìn Thẩm Tương chẳng khác nào ân nhân cứu mạng hắn ta.

Thương Ly nhắm mắt, giọng điệu có chút mệt mỏi: "Vì vậy, từ giờ trở đi, nàng phải luôn đi theo bản tôn. Nhưng vô duyên vô cớ để một kẻ chưa kết đan đi theo bản tôn, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nếu bọn họ phát hiện vì bệnh cũ nên bản tôn không thể rời xa nàng…"

Quỷ Triêm: “Đúng là vậy!”

Thương Ly tỏ vẻ ghét bỏ, chậc một tiếng: "Huống hồ, nàng cũng không phải tuyệt thế giai nhân. Từ dung mạo đến tu vi, có điểm nào xứng với bản tôn? Nếu bản tôn nói nàng là nữ nhân mà ta đột nhiên mù mắt coi trọng, bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo nên mỗi ngày không rời nàng nửa bước, ngươi nghĩ có ai tin không?"

Quỷ Triêm cân nhắc rồi thành thật trả lời: "Không thể nào."

Tuy nữ tu này cũng có chút nhan sắc, nhưng không quá xuất chúng, không hề quyến rũ, cũng chẳng có dáng vẻ yêu kiều… Quả thực không giống người có thể mê hoặc Ma Tôn.

"Vậy nên, ngươi nhớ kỹ." Thương Ly trầm giọng, "Nếu có ai hỏi, cứ nói nàng là hôn thê do cha mẹ bản tôn định từ nhỏ. Phụ mẫu đã sắp đặt, dù nàng có kém cỏi đến đâu, ta cũng phải thực hiện lời hứa."

Quỷ Triêm sửng sốt rồi vui mừng vỗ tay: "Lý do này thật hoàn hảo."

Thương Ly đột ngột xuất hiện trong Bạch Cốt Điện, không ai biết hắn xuất thân từ đâu, sư môn là gì. Có kẻ từng hỏi, hắn tu luyện ở đâu, Thương Ly chỉ lạnh lùng đáp ba chữ: "Tư Tuyệt Lâu."

Nhiều kẻ rành tin tức đã lật tung cả tam giới, đào sâu ba thước đất cũng không tìm được chút manh mối nào về Tư Tuyệt Lâu, rốt cuộc đó là môn phái nào, thần thông ra sao.

Vậy nên, với một nhân vật bí ẩn như Thương Ly, dù hắn có tự dưng xuất hiện thêm một vị hôn thê thần bí do cha mẹ sắp đặt, cũng chẳng có ai nghi ngờ mà tìm kiếm đến cùng.

Quỷ Triêm nhanh chóng chuẩn bị xong vải đỏ.

Khi Thẩm Tương tỉnh lại, thứ nàng nhìn thấy chính là một căn phòng đầy màu đỏ như máu, xung quanh là một vòng nến hỷ sáng rực.

Nàng giật mình bật dậy, trợn tròn mắt.

Trong phòng có một nam nhân, một nam nhân ăn mặc cực kỳ diễm lệ.

Hắn lười biếng dựa vào chiếc ghế đen viền kim rộng lớn, tay chống thái dương, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, môi mỏng mím chặt, khóe miệng hơi rũ xuống, tạo thành một đường cong khiến người ta chán ghét, giọng điệu cao ngạo không ai bì nổi nói: "Sao thế, vui mừng đến ngốc luôn rồi?"

Thẩm Tương bình tĩnh quét mắt nhìn xung quanh, là một… căn nhà rất qua loa nhưng lại không có lệ.

Nói nó qua loa là bởi vì trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái ghế dựa. Giường đã bị nàng chiếm, ghế dựa thì bị nam nhân cao ngạo không ai bì nổi kia chiếm.

Nói không có lệ, là vì căn phòng này treo đầy vải lụa đỏ, vẫn có không khí vui mừng.