“Tôn thượng.” Quỷ Triêm biết bệnh cũ của Thương Ly. Hắn ta hạ giọng, nói nhẹ nhàng để tránh quấy nhiễu bệnh tình của Thương Ly. “Bốn Ma Quân của Lộ Tùy Sương đều đã bị giam vào Vô Mộng Nhai. Thuộc hạ đã cho người lục soát phủ đệ của từng người, nhưng vẫn chưa tìm thấy nơi gọi là ‘Tư Tuyệt Lâu’ trong ký ức của ngài.”
Gương mặt Quỷ Triêm cứng đờ, giọng điệu không chút cảm xúc, báo cáo xong thì lặng lẽ đứng chờ chỉ thị.
“Ngươi thấy trong bốn kẻ đó, ai hận Lộ Tùy Sương nhất?” Thương Ly hỏi.
Quỷ Triêm nói: “Tạm thời chưa phát hiện. Ít nhất, bề ngoài vẫn trung thành với Lộ Tùy Sương. Dù linh mạch đã bị đánh nát nhưng bọn chúng vẫn không chịu đổi lời, luôn miệng gọi Lộ Tùy Sương là Ma Tôn, còn nói rằng tôn thượng ngài… Không bằng một sợi tóc của Lộ Tùy Sương.”
“Hừ.” Thương Ly chẳng buồn để tâm. “Dù có không bằng thì Lộ Tùy Sương cũng đã bị ta gϊếŧ.”
Quỷ Triêm gật đầu đồng tình, rồi bất chợt nhìn thấy một nữ tu đang bị Ma Tôn kẹp dưới cánh tay.
Nữ tu hôn mê bất tỉnh, thân hình gầy yếu mềm nhũn, tóc rối tung, máu me che khuất dung mạo, nhưng ước chừng chưa đến hai mươi, hơi thở mong manh, không cảm nhận được chút tu vi nào.
Ma Tôn kẹp nàng như thể đang cầm một nhành hoa hồng đã héo rũ.
Thương Ly ngửa mặt nhìn đỉnh kết giới, giữa hàng mày thoáng vẻ mê mang.
“Tôn thượng, đây là?” Quỷ Triêm chỉ vào nữ tu, hỏi.
“Quỷ Triêm, lúc ngươi vào, kết giới có hư tổn gì không?”
Quỷ Triêm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sao có thể? Nếu không có khẩu lệnh của tôn thượng, ai có thể phá nổi kết giới? Thuộc hạ còn chưa từng thấy kết giới nào kiên cố hơn của tôn thượng. Dù trời có sập, kết giới của ngài vẫn sừng sững bất động, vững chắc vô song!”
Ma Tôn nhíu mày, không thể tin nổi: “Đáng lẽ là vậy, nàng cũng không phá kết giới… Thế thì rốt cuộc đã vào bằng cách nào?”
Quỷ Triêm giật mình há hốc miệng khi nhận ra “nàng” mà Thương Ly nhắc đến chính là nữ tu này.
Đột nhiên, Thương Ly hất mạnh nữ nhân trong tay xuống đất: “Quỷ Triêm, ngươi đi.”
Quỷ Triêm: “?”
Thương Ly quay người, lạnh nhạt nói: “Ném nàng ra ngoài.”
Quỷ Triêm có chút khó hiểu: “... Ném đi đâu?”
Thương Ly lạnh mặt: “Càng xa càng tốt.”
Quỷ Triêm: “Tôn thượng, là kiểu ném cho một con đường sống, hay là?”
Thương Ly chau mày, liếc mắt nhìn Thẩm Tương nửa sống nửa chết nằm dưới đất, phun ra hai chữ: “Tùy ngươi.”
Quỷ Triêm nghiền ngẫm ý tứ trong câu nói, nhận ra Ma Tôn không nhất thiết muốn nàng chết, bèn khiêng Thẩm Tương rời khỏi kết giới, đi dọc biên giới Ma Vực một vòng, cuối cùng đặt nàng dưới chân Thánh Linh Sơn.
Nơi này cách biên giới không xa, bình thường ít ma tu lui tới, nhưng linh khí cũng không quá cạn kiệt, có lẽ có thể giúp nữ tu này sống thêm vài ngày.
Sắp xếp xong, Quỷ Triêm vội vàng trở về bẩm báo, nhưng vừa đi được nửa đường, hắn liền chạm mặt Thương Ly đang rảo bước tới.
“Tôn thượng, ngài điều tức xong rồi sao?” Quỷ Triêm thấy hắn ra khỏi kết giới thì vô cùng khϊếp sợ.
Thanh kiếm Họa Thủy trong tay Thương Ly lóe sáng, thân kiếm đen kịt rung động như thể không thể chờ đợi được nữa, mũi kiếm nhắm thẳng vào mi tâm Thẩm Tương.
Quỷ Triêm đã hiểu. Lai lịch của nữ tu này không rõ ràng, lại có thể vào kết giới bằng phương thức mà ngay cả Ma Tôn cũng không thể tra ra. Dù có yếu ớt thế nào, cũng phải gϊếŧ để trừ hậu họa.
Thế nhưng giây tiếp theo, hắn ta lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Thương Ly, hắn nhướng mày nói: “Chẳng phải chỉ là tu vi thôi sao, bản tôn có thừa!”
Hắn xoay ngược Họa Thủy lại, dùng chuôi kiếm lạnh lẽo chạm nhẹ vào mi tâm Thẩm Tương.
Linh lực cuồn cuộn không ngừng tràn vào linh đài của Thẩm Tương.
Ma tu có nhiều cách bá đạo, trực tiếp rót linh lực vào cơ thể người khác là một trong số đó, nhưng không mấy ai có thể chịu đựng nổi.
Dù Thẩm Tương không có ý thức nhưng vẫn cuộn tròn người lại, trong miệng khẽ kêu lạnh. Nhưng rất nhanh, gương mặt hốc hác dần trở nên đầy đặn, linh quang lấp lánh giữa mày, thân thể nàng cũng dần dần thả lỏng.
“Là hồn thân?” Quỷ Triêm khϊếp sợ.
“Không tồi, là hồn thân.”
Cái gọi là hồn thân, chính là sau khi người chết, hồn nhập quỷ đạo, có được cơ duyên, lại tu luyện ra một cơ thể kết nối với bản hồn. Loại cơ thể này, chỉ cần hồn phách không tổn hại, thì thân thể cũng không suy tàn. Dù có bị thương nặng đến đâu, cũng không dễ dàng tan biến, đây chính là đạo tu luyện của quỷ tu.
Nhưng ngược lại, nếu hồn phách của quỷ tu yếu ớt, bị tu sĩ làm tổn thương, thì cơ thể này cũng mong manh như thủy tinh, chỉ cần một kích là vỡ vụn.